Nghe Hác Nhân nói vậy, Lily lập tức cảnh giác cụp đuôi xuống: ". . . . . . Chủ nhà, ngươi lại muốn gài bẫy ta à?"
Nhìn vẻ mặt cẩn thận của cô nàng Huskies này, Hác Nhân dở khóc dở cười: "Ta gài bẫy ngươi bao giờ chứ?!"
"Tại vì thường xuyên có người gài bẫy ta mà," Lily lùi lại phía sau, "Hơn nữa lần trước ngươi cho ta cái chai, gạt ta bảo bên trong là tương hoa quả, ta cắn ra mới biết là dầu ớt, ngươi chỉ là gạt ta mở nắp chai giúp ngươi thôi. Lần trước nữa ngươi còn bảo ta cắn mở một chai mù tạt, trước đó nữa thì ngươi bảo ta cắn chai bia, còn có trước đó nữa, trước đó nữa nữa. . . . . . Ngươi toàn coi ta là đồ mở nắp chai, lần này ngươi còn hỏi chuyện trồng răng giả, chắc chắn lại muốn mở cái chai gì đó!"
Hác Nhân lập tức bị ba người còn lại nhìn bằng ánh mắt dò xét sắc bén, nhưng hắn trừng mắt liếc Vi Vi An: "Ngươi nhìn cái gì! Vụ mở dầu ớt không phải do ngươi đề nghị sao, bảo đại cẩu tuổi trẻ khỏe mạnh suốt ngày chỉ giữ nhà thì phí quá, có thể sai nó ra bếp làm đồ mở nắp chai. . . . . ."
Lily lập tức nghiến răng trợn mắt với Vi Vi An, Hác Nhân vội vàng đứng giữa hai người hòa giải: "Khụ khụ, chuyện cũ bỏ qua đi, để mai ta đi mua cái đồ khui hộp được chưa? Lily, ta nói nghiêm túc với ngươi đấy, có thể trồng răng giả cho chó không? Thật ra là. . . . . ."
Hắn kể lại cho mọi người nghe chuyện gặp bầy sói và vô tình làm rơi mất một mảnh răng, Lily nghe xong thì che miệng hít một hơi lạnh: "Hí. . . . . . Nghe thôi đã thấy đau rồi! Chủ nhà, ngươi ác thật."
"Ta bị cắn thì có chứ sao," Hác Nhân trừng mắt, "Nói thật đi, ngươi có kỹ thuật trồng răng giả cho chó không?"
"Có kỹ thuật đấy nhưng không có vật liệu này," Lily buông tay, "Ngươi thấy phòng khám thú cưng nào lại làm răng sứ cho chó chưa? Đồ này độ khó kỹ thuật không nói đến, chó bình thường cũng không thích cảm giác có vật lạ trong miệng, răng sứ làm tinh xảo đến đâu thì cũng là đồ giả thôi. Với loài chó săn dùng răng nanh nhiều thì có thứ đó lại ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của nó."
Thấy Lily nói năng rành mạch, Hác Nhân không nhịn được hỏi: "Sao ngươi lại rõ thế?"
"Trước đây ta cũng bị rụng răng rồi," Lily giật khóe miệng, để lộ một hàm răng nanh trắng tinh, đều tăm tắp, sắc nhọn như dao nhỏ, "Hồi bé đánh nhau với hổ, bị gãy răng thành siêu cấp mắt âm dương. Nhưng mà răng của ta có thể mọc lại được. Mà hổ ngon thật đấy. . . . . ."
Tưởng tượng đến cảnh cô nàng xinh đẹp, trông vô hại ngồi xổm giữa rừng, dùng răng nanh xé xác hổ, xung quanh đầy máu, Hác Nhân không khỏi rợn cả tóc gáy. Cuộc sống trước đây của đám sinh vật ngoài hành tinh này quả nhiên không nên tìm hiểu kỹ.
Xem ra Lily không giúp được gì, Hác Nhân còn đang nghĩ đám hắc sói kia chắc chỉ có thể uống cháo cả đời thì Nam Cung Ngũ Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Về trị thương... có thể ta có thể thử xem."
Mọi người đều nhìn về phía nàng. Nam Cung Ngũ Nguyệt cười nhẹ nói: "Hải Yêu có năng lực trị thương, tuy không bằng lang nhân tự mình khép miệng vết thương, nhưng có thể dùng trên người người khác, mọc lại mấy cái răng cũng không thành vấn đề. Chỉ là ta không biết sinh vật ở mộng vị diện có giống thế giới thật không, nên không chắc bản lãnh của mình có tác dụng."
Mọi người nhất trí quyết định: cứ thử xem sao! Thế là Nam Cung Ngũ Nguyệt ngoài việc tạo ẩm trong nhà lại kiêm thêm nghề y tá.
Mọi việc cần dặn dò cũng xong, giờ chỉ còn việc lập đội tiến vào mộng vị diện. Hác Nhân nhờ Số Liệu Đầu Cuối điều chỉnh trạng thái hôn mê khoang thuyền thật nhanh, rồi đăng ký tần suất tinh thần của mọi người vào thiết bị. Sau khi nhập thông số cuối cùng, nắp "quan tài" từ từ trượt mở, lộ ra khoang chứa đầy tinh thể bên trong. Ánh huỳnh quang yếu ớt từ tinh thể phát ra, như đang mời gọi mọi người nằm vào thử xem cái "quan tài" này rộng hẹp ra sao.
Hác Nhân còn đang lẩm bẩm thì Vi Vi An đã hăm hở ôm một đống lớn chăn đệm tới trước hôn mê khoang thuyền, nhanh tay lót chăn đệm vào trong, chẳng mấy chốc đã biến nó thành một cái giường mềm mại. Làm xong, nàng còn không quên nhìn Số Liệu Đầu Cuối hỏi: "A, quên hỏi, em để mấy thứ này vào có sao không ạ?"
"Không sao, mọi chức năng của hôn mê khoang thuyền đều không tiếp xúc vật lý. Để thoải mái một chút cũng tốt cho cơ thể. Mà ý tưởng của cô cũng hay đấy, người bình thường chắc không nghĩ ra việc bỏ chăn vào hôn mê khoang thuyền đâu."
"Em mượn cái này làm giường mà," Vi Vi An vui vẻ nằm thử, rồi nhảy ra gọi Lily, "Đại cẩu, đi với em lấy hết chăn đệm dự phòng trên lầu xuống đây, em trang trí cho mọi người."
Quỷ hút máu cô nương lo toan mọi việc, giúp mọi người bố trí khoang thuyền hôn mê. Vốn dĩ, khoa học kỹ thuật có thể xoa dịu phần nào cảm giác như đang ở trong quan tài, nhưng mấy cái hộp kim loại lại càng giống quan tài hơn khi được đặt trong cửa hàng chăn bông. Vi Vi An còn mang cả đống nến sáp ong đến, định đốt một vòng bên ngoài "quan tài" theo thẩm mỹ của ma cà rồng, may mà Hác Nhân kiên quyết ngăn cản mới dập tắt được sự hăng hái của cô nàng. Tuy nhiên, khi mọi người chuẩn bị chui vào, Hác Nhân chợt nhận ra một vấn đề: "Nếu chúng ta ở trong đó mấy ngày, vậy Đậu Đậu thì sao?"
Đậu Đậu, "hộ tống" mẹ nó (tức cái nồi nấu), cũng bị mọi người đưa xuống tầng hầm, hiện đang đặt trên bàn thấp của Vi Vi An. Tiểu gia hếch đầu khỏi miệng nồi, tò mò nhìn đám người lớn đang bận rộn. Nghe thấy ai đó gọi tên mình, nó mừng rỡ vẫy đuôi, bắn ra một vũng nước nhỏ, rồi ra sức ngoắc Hác Nhân.
"Mang nó theo luôn à?" Nam Cung Ngũ Nguyệt suy nghĩ.
Hác Nhân nhìn về phía Số Liệu Đầu Cuối: "Như vậy có được không?"
"Về lý thuyết thì không vấn đề, nhưng ngươi phải nghĩ kỹ. Bên vị diện mộng có thể không có người cá, cho dù có cũng không nhất định phổ biến. Ngươi mang một sinh vật kỳ lạ như vậy xuất hiện trước mặt dân bản xứ, rất dễ bị 'tam cô lục bà' vây quanh 'khám xét'. Hơn nữa Đậu Đậu còn nhỏ, nhỡ sang đó bị lạc rồi bị thứ gì ăn thịt thì sao? Chết ở vị diện mộng là chết thật đấy, xuyên qua thời không mà toi mạng thì buồn cười lắm."
Hác Nhân khó xử nhìn mọi người: "Hay là để một người ở lại chăm sóc nó?"
Mọi người nhìn nhau, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội tiến vào vị diện mộng. Hơn nữa, lần này họ đi cùng Hác Nhân đều có nhiệm vụ riêng: Vi Vi An là chuyên gia về phù văn, Nam Cung Ngũ Nguyệt là mục sư quân đội, Yitzhak thì khỏi nói, lúc nào cũng là "át chủ bài", không thể thiếu trong mọi tình huống. Trong vị diện mộng phiêu lưu đầy bất trắc, sức chiến đấu của hắn là vô cùng quan trọng. Còn Lily... có vẻ như nàng chẳng có tác dụng gì đặc biệt, nhưng cô nàng là chó Husky mà, ai nghĩ được nàng có thể ngoan ngoãn ở nhà cơ chứ? Gặp phải tình huống này, nàng còn "dính người" hơn cả keo dán chuột!
Sau cùng, Số Liệu Đầu Cuối nghĩ ngợi hồi lâu rồi đưa ra một ý kiến: "Hay là cứ nhét nó vào tủ lạnh trước đi?"
Hác Nhân lườm cái PDA "hàng dởm" này: "Ngươi có thể nghĩ ra cái gì tử tế hơn không hả?"
"Ta bảo là cho nó ngủ đông!" Số Liệu Đầu Cuối kêu lên, "Dù sao nó cũng có tập tính ngủ đông mà, ném vào tủ lạnh ngủ vài ngày thì có sao?"
Hác Nhân ngớ người, cảm thấy Số Liệu Đầu Cuối nói cũng có lý, nhưng khi nhìn đôi mắt to tròn lanh lợi của Đậu Đậu đang nhìn chằm chằm mình, hắn vẫn lắc đầu: "Không được, xót, không nỡ."
"Ngươi lúc này ngược lại có chút tự giác làm cha," Số Liệu Đầu Cuối lầm bầm một tiếng, "Vậy ngươi ôm nó vào đi thôi, dù sao cũng là chính ngươi không chê phiền phức. Nhưng mà ngươi phải tìm cái gì đó để đựng nó, cái nồi nấu kia chắc chắn không được, quá bất tiện. Ngươi phải tìm cái gì đó dễ mang theo, hơn nữa phải có nắp che, phòng ngừa con bé đụng phải hoặc là ở những nơi không nên lộ diện bị người ta thấy."
Hác Nhân nghĩ một chút, chạy vào phòng bếp xách cái ấm đun nước to đùng ra: "Để nó vào đây chắc là được."
"Nhưng lỡ đậy nắp vào Đậu Đậu sợ thì sao?" Nam Cung Ngũ Nguyệt nhìn cái ấm to đùng kia, "Tối om, hơn nữa lại nhỏ như vậy."
Ánh mắt Hác Nhân dừng trên Số Liệu Đầu Cuối chừng mười mấy giây, sau một hồi nó rốt cục chịu thua, ủ rũ bay vào trong ấm: "Bản máy phụ trách làm đèn kéo quân cho con bé chơi, được chưa... Các ngươi đúng là một lũ tổ tông khó hầu hạ! Hầu hạ lão còn phải hầu hạ trẻ!"
Nam Cung Ngũ Nguyệt rót thêm nước vào ấm, cẩn thận bỏ tiểu nhân ngư vào. Đậu Đậu vừa đầu có hơi sợ cái ấm sắt quái dị này, nhưng thấy bên trong ngâm một cái đĩa phát sáng (…), nó liền vui vẻ, bắt đầu tự mình chơi đùa với Số Liệu Đầu Cuối đang sôi sùng sục trong nước. Nam Cung Ngũ Nguyệt thông qua liên kết tinh thần dặn con bé cố gắng không nên ra ngoài, đồng thời nói rõ mọi người lớn phải đi làm việc, Đậu Đậu rất ngoan gật đầu: con bé hiện tại đã rất thông minh, có thể hiểu được những chuyện này.
"Tiện thể nói cho ngươi biết một tin mới," sau khi dặn dò Đậu Đậu xong, Nam Cung Ngũ Nguyệt liếc nhìn Hác Nhân, "Hiện tại Đậu Đậu cho rằng cái ấm này là dì Hai của nó, ngươi ngàn vạn lần chịu đựng đấy..."
Hác Nhân: "… Ta còn chịu đựng cái nỗi gì! Tam quan của ta không cần nữa chắc? Hiện tại có chuyện gì xảy ra ta cũng có thể thản nhiên đối mặt!"
"À, Đậu Đậu hỏi ta vì sao ba ba trên đầu không có nắp."
Hác Nhân: "…"