Trước cho chúng nó chữa bệnh

Đại thảo nguyên phong cảnh thật đẹp, cưỡi ngựa chạy trên thảo nguyên rộng lớn này khiến người ta vui vẻ thoải mái, nhưng thật ra mà nói, chạy lâu cũng khá mệt đấy.

Betsy vạch ra lộ trình là từ Lemberg xuất phát, sau đó gần như đi dọc theo biên giới thảo nguyên. Nơi đi qua đều là thành thị biên cảnh hoặc trạm nhỏ, chỉ có một đoạn đi ngang qua dãy núi thì phải đi đường vòng vào sâu trong vương quốc. Vì vậy, một thời gian dài sau đó, mọi người chỉ có thể thấy thảo nguyên vô tận. Hác Nhân thấy hơi chán, nhưng Lily lại rất thích. Nàng vẫn như con bạch tuộc "buộc" mình trên lưng ngựa, tư thế không được đẹp mắt lắm nhưng nàng lại rất vui vẻ, thỉnh thoảng hứng lên lại "Ngao ô" một tiếng, tiếng hú vang xa khiến cả đàn ngựa giật mình: cô nàng này đang chơi đùa.

"Nàng làm sao mà ồn ào thế?" Betsy nghe Lily hú nhiều lần cuối cùng không nhịn được, "Nghe như người sói ấy."

"Ta chính là người sói mà!" Lily quay đầu vui vẻ nói. Nàng thật sự rất vui, có thể thoải mái nói cho người ngoài mình là một "ngoại tộc" mà không cần cố kỵ thân phận. Ở địa cầu không thể tưởng tượng được điều này. Nàng trời sinh thích tự do, và nơi này cho nàng cơ hội vui vẻ chưa từng có.

"Thật là người sói ư?!" Betsy ngạc nhiên, "Người sói không phải sống ở vùng núi phía tây sao? Với lại bộ tộc của các ngươi có vẻ khá khép kín, hiếm khi thấy các ngươi đến quốc gia loài người, lại còn học ma pháp nữa."

"Ta từ nhỏ đã sống cùng loài người!" Lily lớn tiếng nói. Nàng thích cái nơi có thể thoải mái nói về thân phận của mình này. Betsy không lạ gì người sói, mọi người ở thế giới này đều không lạ gì người sói. Còn nơi nào thích hợp cho ngoại tộc sinh sống hơn nơi này? Thật lòng mà nói, nếu không phải ở đây không có siêu thị, tủ lạnh, máy tính và đồ ăn ngon, Lily đã muốn dọn nhà đến đây rồi.

Đương nhiên, ý tưởng này có hơi bốc đồng: nàng còn chưa thấy hết những nơi nguy hiểm ở mộng vị diện đâu.

Lily càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng hưng phấn. Ngay sau đó, theo cảm xúc, nàng quyết định ngâm thơ, nàng hắng giọng: "Ngao ô ——"

Vi Vi An lập tức đến bên cạnh Hác Nhân: "Con cún lớn kia có vẻ hưng phấn nhỉ... Ngươi đang tìm gì vậy?"

Hác Nhân vừa nhìn ra xa vừa trả lời: "Bầy sói ấy mà, ta cảm thấy chúng ta đã chạy đến địa bàn của bầy sói kia rồi, chỉ là hôm nay chúng nó không qua đây săn mồi thôi. Ta còn nhớ đã trồng răng giả cho chúng nó."

Đội ngũ đã rời khỏi Lemberg được vài canh giờ. Hiện tại chắc hẳn đang trên đường đi theo lộ trình dự kiến hôm nay. Mặc dù mọi người di chuyển dọc theo biên giới thảo nguyên, nhưng Betsy đã chọn một đoạn đường bằng phẳng gần nội cảnh thảo nguyên hơn để tiện cho việc phát huy tối đa sức ngựa. Vì vậy, nơi này đã nằm trong phạm vi lãnh địa của đám hắc lang kia. Hác Nhân lúc đầu đồng ý với lộ tuyến của Betsy cũng vì như vậy có thể đến gần thảo nguyên, hắn còn nhớ lời hứa với Lang Vương.

Nhưng thảo nguyên luôn rộng lớn hơn những gì ngươi tưởng tượng, và lãnh địa của đám sói kia lại đặc biệt rộng lớn. Chúng du đãng săn mồi xung quanh nơi này. Nếu không phải là đặc biệt khéo léo hoặc đã thương lượng xong địa điểm gặp mặt, thì việc tìm đến bầy sói chỉ bằng việc cưỡi ngựa thế này dường như quá khó khăn.

Vi Vi An cũng cảm thấy hứng thú với bầy sói mà Hác Nhân đã nhắc đến vài lần. Nàng cũng ý thức được nếu cứ đi như thế này, e rằng đến tận thôn xóm trên vùng núi cũng sẽ không gặp được những con hắc lang kia, cho nên nàng suy nghĩ một chút rồi gọi Lily: "Đại cẩu, tiếng kêu của ngươi có thể truyền đi xa nhất là bao xa?"

Lily vừa "Ngao ô" xong, hiện tại đang cao hứng như cái gì đó: "Cái đó phải xem ta hăng hái thế nào. . . . . . Nữa. . . . . . Nữa. . . . . ."

"Đừng tự thêm âm vào," Vi Vi An nảy ra một kế. "Vậy ngươi nín giọng mà hú, có thể truyền đi rất xa, rất xa, hô ngươi là thảo nguyên chi Vương cũng không có vấn đề gì."

Lily nhất thời cảnh giác: "Ngươi lại muốn hố ta?"

"Vì sao lại nghĩ như vậy?"

"Ngươi bình thường không phải luôn chê ta quá ồn ào sao? Có đôi khi ta lên tầng thượng biểu lộ một chút tình cảm ngươi đều từ tầng hầm chạy lên kháng nghị." Lily tố cáo, bình thường nàng có thói quen cao hứng thì ngao ô gâu gâu, nhưng ma cà rồng thích yên tĩnh đặc biệt không thích điều này – nói thật thì, không chỉ Vi Vi An không thích, phàm là người bình thường ai mà không biết tiếng hú của Husky ồn ào đến mức nào. Huống chi Lily mà hú một tiếng thường có thể khiến chó ở khắp các ngõ ngách cùng nhau sủa theo, gần như là ô nhiễm môi trường thần bí mới xuất hiện gần Nam Giao. Ngay cả Hác Nhân cũng thường xuyên dặn dò cô nương này kiềm chế giọng hát của mình.

Trước đây, khi còn cụp đuôi làm người giữa đám đông, Lily còn rất thu liễm, nàng khi đó chỉ sợ chủ nhà trọ làm việc trong viện khoa học. Bây giờ đến Nam Giao, một nơi hoang vắng như thế này, hơn nữa xung quanh đều là "người một nhà", nàng mới ngày càng bộc lộ bản tính.

"Bảo ngươi kêu thì ngươi cứ kêu, ai mà nhiều tâm địa gian giảo cả ngày nghĩ bẫy ngươi," Vi Vi An bĩu môi, "Ta đây không phải là thấy ngươi bình thường ở nhà buồn bực quá lâu sao, hiện tại ngươi có thể tùy tiện ồn ào."

Lily suy nghĩ một chút, đặc biệt thành thật tin lời Vi Vi An, sau đó nín giọng: "Ngao ô ô ô ô ——"

Lúc đó, Hác Nhân đã cảm thấy bầy hắc lang kia sắp tới: sói có ý thức lãnh thổ rất mạnh.

Quả nhiên, tiếng hú ngao ô của Lily trên lưng ngựa đã thu hút sự chú ý của bầy sói địa phương.

Hác Nhân thấy ở cuối chân trời có bóng dáng thoáng hiện rồi biến mất. Chẳng bao lâu sau, phía sau đoàn người xuất hiện rất nhiều bóng đen đuổi theo. Hắn lập tức bảo Betsy: "Chờ một chút, ta có chút việc."

Betsy không hiểu, dừng ngựa. Những người khác cũng dừng lại theo. Chỉ có Lily vẫn ôm chặt lưng ngựa, ngao ô và tiếp tục chạy về phía trước. Trong chớp mắt, nàng đã chạy xa vài trăm thước. Tiếng kêu kinh hãi của lang nhân thiếu nữ lúc này mới vọng lại: "Không dừng được nữa! Ai dạy ta cách dừng lại với!"

Cô nương này hoàn toàn không biết cưỡi ngựa. Dù lúc mới xuất phát, nàng tỏ ra tự tin rằng mình sẽ nhanh chóng quen, nhưng thực tế, nàng chỉ dựa vào sức mạnh để bám trên lưng ngựa mà thôi. Nàng ở trên lưng ngựa chẳng khác nào một kiện hành lý - và hiện tại thì nàng không thể dừng lại được!

Hác Nhân thấy tình huống này thì nóng nảy, định xông lên cứu người. Nhưng không ngờ Lily không hổ là lang nhân, sau khi kinh hoàng vài trăm mét thì đã tự giải thoát được: nàng dứt khoát nhảy khỏi lưng ngựa đang chạy, rồi nhanh chóng chạy lên phía trước ngựa, dồn khí đan điền và giáng một bạt tai.

Một lát sau, Lily đã vác ngựa trở về. Không sai, nàng vác con ngựa mà mình vừa cưỡi trên vai.

"Ta đây cả đời thấy qua vô số người không biết cưỡi ngựa," Betsy ngơ ngác, "Nhưng đây là lần đầu tiên thấy cách dừng ngựa như thế này. Rốt cuộc ai cưỡi ai vậy?"

Hác Nhân lúng túng cười trừ, không biết giải thích thế nào về những người kỳ lạ bên cạnh mình. Lily thả con ngựa nhỏ đã ngất xỉu xuống đất, vẻ mặt buồn bực lẩm bẩm: "Khó chịu thật, ta còn muốn vác nó cơ."

"Thôi đi, nó đã vác ngươi một đoạn đường rồi," Hác Nhân ấn đầu Lily, "Lần sau đừng chạy lung tung, không biết cưỡi ngựa thì đừng cố."

Lúc này, những bóng đen theo đuôi phía sau đội ngũ đã đuổi kịp. Quả nhiên là bầy hắc lang quen thuộc của Hác Nhân, con dẫn đầu là Lang Vương cường tráng, thông thạo binh pháp và mưu lược, lại còn học qua nghệ thuật.

Tuy nhiên, không phải toàn bộ bầy sói đều xuất hiện. Chỉ có hơn 20 con đến gặp Hác Nhân, và những con sói rụng hết răng có vẻ không có ở đây.

"Nguyên lai thật là ngươi," Lang Vương thấy Hác Nhân sau khi sửng sốt một chút nói, "Nhân loại các ngươi thật phiền phức, luôn luôn thay đổi đủ thứ trang phục trên người. Nếu không phải mùi của các ngươi không thể thay đổi, ta thật không biết làm sao để phân biệt các ngươi."

Trong mắt sói, người với các loài động vật khác trông cũng không khác nhau là mấy. Nếu không phải chuyên gia, chỉ nhìn tướng mạo thì ngay cả con đực, con cái cũng khó phân biệt được. May mắn là, sói còn có thể dựa vào mùi để nhận biết người.

"Vừa nghe thấy tiếng sói tru lạ lẫm, ta còn tưởng rằng lại có tên hỗn đản nào đó đến tranh giành địa bàn," một con hắc lang khác gật đầu, "Cách triệu tập của ngươi khá nổi bật đấy. Vừa nãy ai đã kêu vậy? Giọng hay đấy, lâu lắm rồi ta chưa được nghe thấy âm thanh trong trẻo như vậy."

Lily nhanh chóng chạy lên phía trước: "Là ta! Là ta! Các ngươi chính là những con hắc lang mà chủ nhà đã nói sao?"

Sau đó, nàng quay sang Hác Nhân nở một nụ cười đắc ý: "Hắc hắc, ta đã bảo ta có năng khiếu ca hát mà, tại các ngươi không biết thưởng thức thôi."

Hác Nhân vội đẩy Lily ra: "Tổng cộng chỉ có ba từ 'Ngao ô gâu gâu' lặp đi lặp lại, ngươi đừng có mà tự mãn thế. Còn dám khoe hát hay trước mặt ta, ngươi tự tin thật đấy."

Sau đó, hắn đi tới trước mặt Lang Vương: "Ta mang thầy thuốc đến rồi."