Hác Nhân đẩy Nam Cung Ngũ Nguyệt lên trước, giới thiệu với Lang Vương: "Đây chính là vị thầy thuốc ta đã nói, có bản lĩnh 'hoạt tử nhân, thịt bạch cốt', nàng có thể chữa răng cho các ngươi. Mấy con hắc lang bị gãy răng đâu?"
Lang Vương tỏ vẻ khá bất ngờ, kinh ngạc nhìn mọi người, đầu khẽ lắc: "Ngươi thật sự mang thầy thuốc đến ư? Ta chưa từng thấy ai kỳ lạ như ngươi, lại đi giữ lời hứa với một đám động vật?"
Hác Nhân có chút không vui: "Ngươi nói thế là sao? Ta không phải kẻ hay đùa. Ngươi có cái nhìn phiến diện về loài người rồi."
"Không phải phiến diện, mà là sự thật. Ta từng giao chiến và tiếp xúc với nhiều người và các chủng tộc khác, bọn họ rất tự tư, đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài. Chắc gì họ đã xem chúng ta là động vật? Người thành thật như ngươi thật hiếm thấy," Lang Vương ngồi xổm xuống, dùng chân sau gãi cổ, "Ta sẽ sai thủ hạ gọi mấy thằng nhãi bị gãy răng kia đến. Hôm nay ta dẫn tộc đàn đi săn, chúng nó không giúp được gì nên ở nhà nghỉ ngơi, không xa đây đâu, lát nữa sẽ đến."
Hai con hắc lang trẻ tuổi chạy về phía xa theo lệnh của Lang Vương, chẳng mấy chốc biến mất trong đồng cỏ bao la. Betsy dắt mấy con ngựa hoảng sợ vì gặp bầy sói đến chỗ xa hơn rồi quay lại, tò mò hỏi: "Hóa ra chỉ có thế thôi à, ta còn tưởng có chuyện gì to tát. Ngươi với đám sói này thân nhau thật đấy."
Lang Vương gật đầu chào Betsy: "Chào ngươi, kiếm sĩ. Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, nhà văn vũ trụ cấp."
Mọi người: "..."
Lily thấy "họ hàng xa" của mình ở thế giới này thì vui mừng khôn xiết, nhanh chóng hòa mình vào đám hắc lang. Trong lúc chờ đợi mấy "bệnh nhân", nàng và chúng bàn luận đủ thứ chuyện mà chỉ dân "chó" mới hiểu, ví dụ như loại xương nào gặm ngon, mùa đông nên chăm sóc mũi ra sao, hay những bất tiện khi thay lông. Nghe Lily nói chuyện, Hác Nhân chỉ thấy ngượng ngùng. Nhất là chuyện thay lông, dạo này thời tiết trở lạnh, Lily lại bắt đầu thay lông thật, tất nhiên chỉ khi nàng biến hình mới thấy rõ. Vì cô nàng giờ hay biến tai, đuôi ra để hóng gió trong nhà nên Hác Nhân phải tốn công dọn lông trên ghế sofa mỗi ngày... Tóm lại, cứ liên quan đến Lily là y như rằng Hác Nhân lại thấy đau đầu.
Lang nhân thiếu nữ và đám hắc lang hàn huyên một hồi, ai nấy đều cảm thấy tràn đầy tâm sự mà không thể diễn tả thành lời, thế là chạy lên một gò đất nhỏ, ngồi xổm thành hàng rồi cùng nhau tru "Ngao ô..." không ngừng.
Betsy dùng ánh mắt của người yêu quý động vật quý hiếm để nhìn Hác Nhân, rồi quay sang nói với tiểu tử kia: "Cuộc sống mỗi ngày của các ngươi chắc chắn rất thú vị..."
Hác Nhân thở dài: "Đều có chút thú vị hơi quá."
Lang Vương nói không sai. Nơi này cách đại bản doanh hiện tại của bầy sói rất gần, không lâu sau mấy con hắc lang bị chặt răng không may kia đã được dẫn tới. Chúng nó nhìn gầy hơn trước một chút, tuy rằng vẫn khỏe mạnh nhưng thể chất đã không được như trước. Một mặt là do sau khi bị đoạn răng, chúng ăn uống không tốt, mặt khác là vì mất đi sức chiến đấu nên không thể tham gia săn bắt. Lâu dần, cơ thể chúng dĩ nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Lang Vương nhìn những thành viên tộc quần ủ rũ cúi đầu, nhất thời có chút tức giận, một tiếng gầm rú khiến mấy kẻ xui xẻo giật mình: "Đều ngẩng đầu lên! Vui vẻ lên xem nào! Người ngoài đang nhìn kia, các ngươi phải thể hiện ra tinh thần của tộc quần!"
Một con sói mà trong miệng có thể phun ra bốn chữ "tinh thần phong mạo", Hác Nhân cảm thấy có chút sai sai.
Nam Cung Ngũ Nguyệt tiến lên kiểm tra tuổi của mấy con sói. Mấy con sói vốn có chút mâu thuẫn khi thấy một "Nhân Loại" xa lạ tới động vào miệng mình, nhưng khi nghe nói đây là thầy thuốc có thể trồng răng giả cho chúng, lập tức ngoan ngoãn nghe theo, thậm chí còn tranh nhau. Nam Cung Ngũ Nguyệt kiểm tra qua loa rồi ngẩng đầu: "Không thành vấn đề, chỉ là vết thương nhỏ thôi, hơn nữa rất nhiều răng vẫn còn. Dùng Thủy Ma Pháp chữa trị là có thể mọc lại."
Hác Nhân nhất thời thở phào nhẹ nhõm: nói thật, hắn có chút áy náy với mấy con sói này, dù sao một ngụm răng của mấy kẻ xui xẻo này đều bị hắn làm cho rụng. Hắn đã quên mất chuyện mình mới là người bị tấn công trước — đây chính là sự thay đổi tâm lý của người có thực lực, một số chuyện lớn động trời ngày xưa, bây giờ trong lòng Hác Nhân chỉ như chuyện lông gà vỏ tỏi. Từng run sợ khi đối mặt với bầy sói cắn vào bắp chân, hôm nay hắn chỉ lo răng của đối phương có bị vỡ hay không: dù sao một cú cắn của hắc lang đối với hắn mà nói cũng chỉ ngang với lực sát thương của "Lăn" ở nhà thôi mà.
Lúc này Nam Cung Ngũ Nguyệt đã bắt đầu chữa răng cho mấy con hắc lang. Không thấy nàng niệm chú, cũng không thấy quá trình thi pháp hay thủ thế đặc biệt nào, chỉ thấy xung quanh Hải Yêu cô nương dần tràn ngập một tầng hơi nước phản chiếu ánh mặt trời, giống như cầu vồng. Hơi nước chậm rãi phiêu tán, ngay cả Hác Nhân đứng ngoài phạm vi sương mù cũng cảm thấy tinh thần trở nên sảng khoái: thứ này còn tốt hơn cả bình xịt không khí trong lành, so với điều hòa ion oxy còn nhanh hơn nhiều. Còn mấy con hắc lang được bao phủ trong sương mù thì thoải mái liên tục gật đầu, không chút khí khái nằm dưới chân Nam Cung Ngũ Nguyệt ngây ngốc cười như mấy con Husky.
Nam Cung Ngũ Nguyệt nhắc nhở mấy người hắc lang: "Từ giờ trở đi có thể sẽ hơi ngứa một chút. Các ngươi kiên nhẫn một chút, nếu thực sự ngứa khó chịu thì nhai vài ngụm cỏ, dù sao chỉ mấy phút là qua thôi."
Mấy con hắc lang vừa định phản bác, định bụng nói sói sao có thể ăn cỏ, tiện thể khí thế mười phần mà nổi bật lên cốt khí sói của bản thân, thì một cơn ngứa ngáy toàn tâm toàn ý truyền đến từ miệng chúng. Ngay sau đó mấy kẻ không có cốt khí tại chỗ liền "Ngao" một tiếng bật dậy gặm cỏ dại xung quanh, mà hàm răng của bọn nó đã bắt đầu nhanh chóng mọc lại.
Lang Vương nhìn mà lấy làm lạ, cũng rất vô liêm sỉ tiến đến trước mặt Nam Cung Ngũ Nguyệt: "Ngươi trị cho ta nữa đi, ta cũng rụng hai cái răng rồi."
Không sai, nó cũng rụng hai cái răng, hơn nữa còn là bị Hác Nhân đánh bay.
Nam Cung Ngũ Nguyệt đương nhiên đồng ý, ngay sau đó không bao lâu Lang Vương cùng mấy tên thủ hạ cùng nhau điên cuồng gặm cỏ, sau một hồi "vận động", răng của bọn nó đều lành lại như ban đầu. Mấy con hắc lang nằm dài trên cỏ, vô cùng mất hình tượng, thoải mái uốn éo người cọ qua cọ lại, Lang Vương còn chép miệng một cái: "Nói chuyện không lọt gió... Thoải mái!"
Đám sói xung quanh xem náo nhiệt thấy ngay cả thủ lĩnh cũng như vậy, nhất thời xôn xao, lập tức hắc lang xếp thành hàng dài trước mặt Nam Cung Ngũ Nguyệt. Bọn gia hỏa luôn ốm đau bệnh tật, chỉ có thể trông chờ vào ông trời rốt cục gặp được một thầy thuốc chịu chữa bệnh cho mình, liền đem hết tật xấu ra. Có kẻ muốn trồng răng giả, có kẻ muốn Nam Cung Ngũ Nguyệt xem viêm khớp, có kẻ đau lưng, có kẻ tiêu hóa không tốt, còn có một con nói là chê mặt mình ngắn quá, muốn xem có thể kéo dài ra được không – đây là muốn nhờ trang điểm dung nhan!
Nam Cung Ngũ Nguyệt có chút há hốc mồm, nàng không ngờ đám hắc lang này có đời sống tinh thần phong phú đến vậy. Đối mặt với một vài yêu cầu vượt quá khả năng của mình, nàng chỉ có thể xua tay: "Ta không biết trang điểm... cũng không xem tướng... Ngươi rụng lông là do thời tiết thôi!"
Betsy vừa nãy còn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, lúc này ngẩng đầu nhìn trời phát hiện đã muộn, liền nhắc nhở mọi người: "Ta nói các ngươi rốt cuộc còn đi không đấy? Cứ trì hoãn thế này thì e là mặt trời xuống núi cũng chưa đến được cái thôn đó đâu."
Một đám người lúc này mới nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, Hác Nhân chỉ có thể nói lời từ biệt với Lang Vương: "Chúng ta phải đi đây, còn một quãng đường dài phải đi nữa."
"Các ngươi định đi đâu đấy?" Lang Vương lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhổ bãi nước bọt dính đầy cỏ, "Dạo này nhiều người cứ kéo nhau đi hướng kia, gặp các ngươi cũng hớt hải chạy theo... Cũng đi hướng đó à?"
Hác Nhân đoán chừng đối phương đang nói về đám dong binh kéo nhau đi tìm bảo châu mấy tháng nay, bèn gật đầu: "Chúng ta muốn đi hồ Huyết Belynz."
"Loài người thật kỳ lạ, cứ chạy tới chạy lui vì mấy lý do chẳng ai hiểu," Lang Vương lẩm bẩm, "Cái chỗ gọi hồ Huyết Belynz kia có nhiều đồ ăn lắm à?"
Betsy nhếch miệng cười: "Không có đồ ăn, nhưng với loài người thì ở đó có thứ quan trọng hơn: một đống tiền lớn, ta muốn ăn gì cả đời này cũng chẳng phải lo!"
"À, ngươi vì tiền à, lại một thứ khó hiểu nữa," Lang Vương lẩm bẩm rồi quay đầu, "Thà như cái gã kỳ quái hôm nọ còn hơn, ít ra người ta còn muốn về nhà, thế còn dễ hiểu hơn."
"Khoan đã, ngươi nói gì? Về nhà?" Hác Nhân chợt thấy chuyện này đáng lưu ý, gọi Lang Vương lại rồi mới nhận ra có gì đó sai sai: ai lại sống ở cái nơi hoang vu như hồ Huyết Belynz kia chứ? Chạy ra hồ Huyết Belynz là về cái nhà gì?
"Ừ, một mụ đàn bà cao kều gầy nhẳng, bảo là từ một thế giới khác tới, ta nghe mụ ta bảo ở đó có cái cổng không gian lớn lắm, đúng lúc mấy hôm nay ta nghe nói hồ Huyết Belynz thông với thế giới khác, nên ta bảo mụ ta biết."