Thiên lộ

Trong màn đêm, một đoàn dơi đen kịt nhào lượn trên bầu trời rồi biến mất ở cuối chân trời. Giữa đàn dơi là một bóng hình màu trắng. Nam Cung Ngũ Nguyệt nhìn theo cặp oan gia biến mất, không khỏi lẩm bẩm: "Liệu Vivian có tiện tay ném Lily xuống giữa đường không nhỉ..."

 Hách Nhân nheo mắt nhìn về phía xa xăm, có chút bất lực: "Đã ném rồi... vừa bay vào rừng là ném ngay."

 Nam Cung Ngũ Nguyệt cạn lời.

 "Không sao đâu, Lily khỏe mạnh lắm, ngã vài lần cũng không thành vấn đề. Với lại chuyện này là bình thường như cân đường của hai người họ mà," Hách Nhân thờ ơ thu hồi tầm mắt, "Mỗi lần Vivian bay ra ngoài giải sầu vào ban đêm, Lily còn lăm lăm cái ná cao su ở sau cửa sổ canh chừng đấy. Hai người này cứ như vậy đấy, chịu thôi."

 Lily và Vivian là "Tổ hợp tốc độ cao" trong tiểu đội, cùng nhau đi do thám tình hình trạm gác Huyết Hồ. Nhưng kỵ sĩ đoàn vì chống cự đám người đá khổng lồ trên mặt đất đã thiết lập tầng tầng phòng tuyến bên ngoài khu rừng, đủ loại tháp ma pháp cảm ứng và lính gác di động gần như không có kẽ hở. Hách Nhân không muốn gây thêm phiền phức vào những chuyện không liên quan nên đề nghị hai người họ vượt phòng tuyến bằng đường không. Lily không biết bay, đương nhiên là Vivian phải mang đi rồi. Hấp Huyết Quỷ thiếu nữ cũng rất thật thà, nói vượt phòng tuyến là cứ thế mà vượt thôi, vừa bay vào rừng là ném Husky xuống ngay.

 Itzhaks và Betsy đã rời đi trước đó, lúc này ở hiện trường chỉ còn lại Hách Nhân và Nam Cung Ngũ Nguyệt. Ánh trăng lưỡng nguyệt thanh lãnh chiếu xuống, Hách Nhân mượn ánh sáng quét mắt một lượt địa thế Long Tích trong màn đêm, rồi ném thiết bị đầu cuối lên không trung: "Truyền tống!"

 "Lười chết đi được..." Thiết bị đầu cuối hóa thành một vệt sáng xanh biến mất giữa không trung, chỉ để lại một câu nói tan chậm trong không khí.

 Chốc lát sau, Hách Nhân và Nam Cung Ngũ Nguyệt đã dùng chức năng truyền tống của thiết bị đầu cuối đến một nơi cách trấn Raton về phía nam gần trăm cây số. Nơi này chính là nơi dãy núi Long Tích xảy ra sụp đổ và biến dạng kỳ dị. Hách Nhân vừa hồi phục sau cơn choáng váng ngắn ngủi do truyền tống đã phải kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt:

Nghe nói không bằng mắt thấy, chỉ dựa vào vài ba câu miêu tả của người khác thật khó mà hình dung được Tượng Sơn mạch đã biến đổi như thế nào để tạo thành một "Thiên lộ". Giờ đây, hắn đã hiểu vì sao Geldm và Ofra đều khẳng định sự biến đổi ở phía nam Long Tích dãy núi là do sức mạnh ma thuật hắc ám cổ đại gây ra: Trong đêm tối, những ngọn núi trông như những con quỷ dữ tợn vặn vẹo thành những hình dạng kỳ quái. Trên vách đá lẽ ra phải nhẵn nhụi lại xuất hiện vô số măng đá nằm ngang, cái nhỏ dài vài chục mét, cái lớn thì vắt ngang cả chân trời. Cái gọi là "Thiên lộ" thực chất là một "măng đá" siêu lớn mọc ra từ vách núi. "Măng đá" này rộng vài trăm mét, vắt ngang qua đỉnh núi Raton trong đêm tối, rồi rơi thẳng xuống khu rừng dị dạng vặn vẹo. Rõ ràng, nó không thể nào hình thành một cách tự nhiên, nhưng cũng không có dấu vết nhân tạo nào. Nếu phải miêu tả, thì nó giống như "mọc" ra từ vách núi hơn.

Sở dĩ phòng tuyến Raton có thể trở thành "phòng tuyến" là vì từ Long Tích dãy núi hướng về khu rừng vặn vẹo, người ta sẽ gặp một đoạn "nếp uốn địa chất" thấp hơn dãy núi nhưng dốc đứng và khó trèo. Nếp uốn này bao bọc khu rừng vặn vẹo, trấn Raton là cửa ngõ duy nhất. Khi những người đá khổng lồ mới xuất hiện, những con quái vật to lớn, không giỏi leo trèo này đã bị ngọn núi này chặn lại ở bên ngoài. Nhưng giờ đây, "Thiên lộ" từ Long Tích dãy núi hoàn toàn vượt qua phòng tuyến từ trên không, người đá có thể dễ dàng tiến vào thánh địa.

"Thiên lộ" này thường xuyên sụp đổ, biến dạng, thậm chí thay đổi điểm rơi, khiến kỵ sĩ đoàn không thể thiết lập phòng tuyến cố định ở cuối con đường. Chẳng trách họ mệt mỏi khi đối phó với nó.

Có lẽ do người đá có trí lực hạn chế, ngoài hành động nửa tháng trước, chúng không biết phân phối lực lượng, tập trung tấn công. Thay vào đó, chúng cứ thế lao xuống từ ngọn núi nào bị băng vỡ và tấn công cứ điểm gần nhất. Nếu không, toàn bộ quái vật trên dãy núi tập trung lại và tràn vào khu rừng vặn vẹo qua "Thiên lộ" này, thì dù kỵ sĩ đoàn có đức tin mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đối phó được.

Tuy nhiên, hiện tại không có người đá nào rơi xuống từ các ngọn núi phía nam. Có lẽ đây là thời điểm người đá ẩn mình. Hách Nhân không phát hiện có quái vật nào quanh đây. "Thiên lộ" đá khổng lồ, rộng lớn và kỳ dị vẫn lặng lẽ vắt ngang trong đêm tối, trông không hề nguy hiểm.

Hách Nhân giơ cao thiết bị đầu cuối và rọi đèn pha khắp nơi. Thiết bị đầu cuối không hiểu hành động này của anh: "Anh đang làm gì vậy?"

Hách Nhân thản nhiên: "Cậu không phải máy cảm biến à, tôi đang quét môi trường xung quanh đây..."

Số liệu đầu cuối hơi giật mình, rồi từ tay Hách Nhân bay ra, lớn tiếng kêu: "Đầu óc ngươi không thể hoạt động bình thường một lần à? Nói với tôi một tiếng không được sao!"

 Sau đó, số liệu đầu cuối phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, quét qua tình hình xung quanh, mười mấy giây sau trở lại đậu trên vai Hách Nhân: "'Thiên lộ' bản thân không có ma năng còn sót lại, nó chỉ là một hòn đá đơn thuần. Nguồn gốc của dị tượng này hẳn là ở trong lòng núi."

 Hách Nhân ngẩng đầu, tìm kiếm con đường có thể trèo lên "Thiên lộ" trên sườn núi cao thấp: "Lên xem sao. Nghe nói 'Thiên lộ' sẽ 'hất' người xuống nếu cảm nhận được có người leo lên, lên thử xem." Nói rồi, anh quay sang nhìn Nam Cung Ngũ Nguyệt: "Cô ở dưới chờ hay là..."

 "Tôi đến không phải để cản trở anh!" Nam Cung Ngũ Nguyệt phồng má, chống nạnh: "Hải yêu không có tài cán gì khác, nhưng ít nhất khả năng sống sót mạnh hơn anh. Thăm dò hiểm địa vốn là để tôi thể hiện bản lĩnh mà."

 Nam Cung Ngũ Nguyệt vừa nói, đột nhiên tạo ra một màn hơi nước che chắn tầm nhìn, tiện tay ném bộ quần áo cóng đến cứng đờ cho Hách Nhân: "Giúp tôi cầm chút. Lát nữa lên trên để tôi đi trước, không phải nói trên đường núi có chướng khí à? Tôi giỏi đối phó với thứ đó nhất."

 Hách Nhân tiện tay thu quần áo của Nam Cung Ngũ Nguyệt, vừa suy nghĩ vừa nhìn cái đuôi rắn mềm mại, không xương của cô, rồi lại nhìn vách đá lởm chởm: "Cấu trúc cơ thể cô có thích hợp leo núi không đấy? Đừng có mà làm xước bụng..."

 Nam Cung Ngũ Nguyệt vung đuôi: "Rảnh thì xem thế giới động vật nhiều vào, anh cần bổ não đấy!"

 Nói xong, cô liền dẫn đầu giãy giụa thân thể bò lên núi, thân thể hoàn toàn dán vào những tảng đá lởm chởm, dáng vẻ uyển chuyển nhưng tốc độ cực nhanh. Hách Nhân vội vã đuổi theo sau: "Thế giới động vật cũng không nói đến loài rắn chuyên leo núi..."

 Hai người di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đầu "Thiên lộ". Sau khi leo lên, Hách Nhân mới để ý thấy phần "Thiên lộ" tiếp giáp với ngọn núi không hề đột ngột như nhìn từ xa. Hai bên có một khoảng địa thế rộng lớn, thoải dần, và dọc theo ngọn núi còn có những con đường dốc uốn lượn. Chỉ là do góc nhìn nên từ dưới nhìn lên không thấy rõ những kết cấu này. Những đường dốc thoải rộng lớn này có ý nghĩa rõ ràng: Để những người đá khổng lồ có thể dễ dàng lên đây, dù sao thì những quái vật đó không có khả năng leo vách núi.

 "Thiết kế tinh xảo, chu đáo đến mức này, thế nào cũng thấy liên quan đến kiếp trước của con người," Hách Nhân nhếch mép, chuẩn bị tìm kiếm nơi khởi đầu thực sự của ngọn núi vặn vẹo này, nhưng anh khẽ nhíu mày: "Mùi gì đây?"

Trong không khí thoang thoảng một mùi lạ, như mùi cỏ cây mục rữa, rất nhẹ đến mức khó nhận ra. Nếu Hách Nhân không có giác quan nhạy bén hơn người thường, có lẽ đã vô tình bỏ qua hoặc cho rằng đó là mùi cỏ cây mục nát thông thường trong núi. Nhưng Hách Nhân chưa kịp nói hết câu thì một làn gió mát mang theo hơi nước thổi tới, xua tan mùi lạ. Nam Cung Ngũ Nguyệt dang tay, dùng hơi nước xua tan sương độc xung quanh: "Đây chính là chướng khí. Rất nguy hiểm, vì khi mới hít vào thì vô hại, nhưng sẽ phản ứng trong môi trường ấm áp của phổi rồi mới gây chết người."

 Hách Nhân kinh hãi: "Tôi vừa hình như hít phải rồi!"

 Nam Cung Ngũ Nguyệt liếc nhìn anh: "Không sao, hơi nước của ta có thể giải độc. Với thể chất của ngươi, hít một chút cũng không chết được."

 Hách Nhân cảm thấy Nam Cung Ngũ Nguyệt thật sự là quá đa năng: có thể chữa bệnh, chữa thương, giải độc, tạo lá chắn bảo vệ đồng đội, gặp tình huống đặc biệt còn là "thú mắt vàng" tránh nước. Một người hỗ trợ cao cấp như vậy tìm đâu ra? Vấn đề duy nhất là ẻm hơi yếu bóng vía...

 "Bây giờ phải kiểm tra xem ngọn núi này 'cảm nhận' được có người leo lên 'Thiên lộ' như thế nào," Hách Nhân nhìn về phía tảng đá lớn bắc ngang trời kia, "Tôi cũng muốn xem ai đang theo dõi bên này. Đúng rồi, lát nữa nếu tôi rơi xuống thì nhớ dùng không gian truyền tống kéo tôi về, để mấy chục tấn đá nện cho một trận thì không dễ chịu đâu..."

 Số liệu đầu cuối thúc vào lưng Hách Nhân: "Được rồi, đi đi!" (còn tiếp...)