Cái thế giới này thật nhỏ

Càng nhận biết Vivian lâu, Hách Nhân càng thấy cô nàng này đúng là một kỳ tích được tạo ra từ ác ý của vũ trụ. Những sự thật xảy ra trước mắt càng khiến anh tin chắc vào điều đó:

Vivian thì nghèo rớt mồng tơi, nhưng con dơi tu luyện thành tinh dưới trướng cô nàng lại phát tài; chủ nhà của cô thì có tiểu đệ làm thuê cho thần với giá 1 tỷ đô; thậm chí, một viên đá vụn mà cô tùy tiện cho người hầu cũng thai nghén ra cả gia tộc Andrew với mấy tấn vàng. Cô nàng đích thị là một "điềm lành di động", nếu biết cách sử dụng thì có thể đổi sự xui xẻo của cô để lấy bình an, phát tài cho những người xung quanh.

Đương nhiên, "điềm lành" này hiếm khi phát huy tác dụng tích cực. Phần lớn thời gian, cô chỉ giỏi khiến người khác xui xẻo như mình. Ai ở gần cô mà sức đề kháng không cao thì dễ gặp chuyện vặt vãnh như vấp ngã, rớt tiền, uống nước buốt răng, hắt hơi cũng bị chuột rút. Người Rome và Ai Cập xưa kia đều từng trải qua điều này, và Hách Nhân nghĩ rằng ngay cả người Troy cũng có thể đổ lỗi cho cô dơi "điềm lành" này: Ai bảo năm xưa cô chạy tới chạy lui ở thành Troy, giở trò quỷ quái cơ chứ.

Có lẽ gia tộc Andrew thuộc nhóm có sức đề kháng "vi diệu": Họ nhận được khối tài sản kếch xù từ món quà Vivian để lại, nhưng đổi lại là 300 năm bị một ác linh hành hạ đến sống dở chết dở. 300 năm đó có lẽ còn đắt giá hơn mấy tấn vàng kia.

Lily vỗ vai Vivian, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc cô dơi: "Tiểu hào của cô sống còn tốt hơn cả cô. Đến cả tiểu hào của đồng đội cô cũng hơn cô nữa. Bản cô nghĩ giá trị lớn nhất của cô trong cuộc đời này chắc là hỗ trợ các loại tiểu hào thôi."

"Đó là thiết bị lưu trữ không gian?" Hách Nhân tò mò cầm lấy món đồ chơi hình tam giác. Anh lướt nhanh ngón tay trên các cạnh của nó, và không gian lập tức đóng lại: Xem ra dù đã trải qua thời gian dài như vậy, nó vẫn rất nhạy.

Đầu cuối dữ liệu bay đến nghiên cứu một hồi: "Phải nói nó có chức năng lưu trữ không gian. Nhưng module này chỉ chiếm một phần ba thể tích của nó. Phần còn lại đang ở trạng thái chờ, dường như phải cộng hưởng với thiết bị khác mới có tác dụng. Bản cơ quét cấu trúc của nó giống như một thiết bị vô tuyến."

"Một viên đá khác..." Hách Nhân ngẩng đầu nhìn Vivian, "Viên đá còn lại hiện giờ ở đâu?"

Vivian nhún vai: "Tôi không biết, hiện tại chỉ biết em trai tôi thứ nhất là tổ tiên của gia tộc Andrew, nhưng em trai thứ hai sống chết chưa rõ. Một khối 'Tảng đá' khác không giống với cái trên tay anh, nó có lẽ không mang lại tài phú cho người sở hữu. Em trai thứ hai có lẽ không may mắn như Andrew... Năm đó cậu ta có thể đã chết ở vùng băng tuyết Siberia."

"Anh biết không?" Hách Nhân quay sang nhìn Igor, kể lại chuyện hai người đi theo Vivian ở Siberia năm xưa. "Năm đó đi theo ma nữ có hai người, ngoài tổ tiên anh ra còn một người nữa, hắn cũng nhận được một khối 'Tảng đá'."

Vốn Hách Nhân không đặt nhiều hy vọng, nhưng Igor lại gật đầu: "... Có một người thần bí, sống ở St. Petersburg, hẳn là hậu duệ của người đó."

Hách Nhân hơi bất ngờ: "Người thần bí?"

"Trong 300 năm, gia tộc Andrew luôn có liên hệ gián đoạn với một gia tộc ẩn dật khác," Igor gãi cúc áo trước ngực, dường như đây là thói quen khi suy tư hoặc căng thẳng, "Chúng tôi không rõ tình hình thực tế của đối phương, không biết họ nghèo khó hay giàu có. Sự liên hệ gián đoạn này được lưu truyền từ đời tổ tiên. Chúng tôi trao đổi tình hình gần đây, ví dụ như thành viên gia tộc có khỏe mạnh không, 'Hắc ám lực lượng' có dấu hiệu mất kiểm soát không... Ngoài ra không dám nói nhiều. Thư từ rất mơ hồ. Đôi khi chính chúng tôi cũng không chắc chắn nội dung thư – để phòng ngừa ác linh nguyền rủa. Hơn nữa, lúc nào đối phương cũng chỉ phái một đại diện giao thư cho gia tộc Andrew, chúng tôi chỉ biết về gia tộc ẩn thế đó qua người này, nên tôi gọi là 'một' người thần bí."

"Sao phải phức tạp vậy?" Nam Cung Ngũ Nguyệt khó hiểu, "Đều là hậu duệ nô bộc của ma nữ, sao phải giữ bí mật với nhau?"

"Họ cũng bị một lời nguyền khác làm phức tạp. Có lẽ liên quan đến nội dung nguyền rủa của họ," Igor buông tay. "Đây là tập quán tổ tiên để lại. Dù tổ tiên chúng tôi từng hợp tác 300 năm trước, nhưng sau khi lời nguyền đáng sợ có hiệu lực, tiền bối đã chọn cách ly nhau. Hậu nhân không biết nguyên nhân, chỉ cẩn thận làm theo. Có ác linh đè nặng trên đầu, làm gì cũng phải cẩn thận."

Sau đó Igor mang một đống thư từ từ một phòng nhỏ gần đó: "Đây là những thứ chúng tôi trao đổi."

Hiện tại ác linh trong pháo đài cổ đã bị trục xuất, Igor không còn sợ những thứ này làm tức giận thế lực tà ác nào nữa.

Những lá thư được bảo quản cẩn thận, độ cũ mới không đồng nhất, nhìn vào màu giấy ố vàng có thể đoán được chúng đến từ nhiều thời điểm cách nhau rất xa. Một số tờ giấy cổ xưa còn có thể thấy hình trang trí từ thời Ekaterina. Hách Nhân tùy tiện rút một phong, phát hiện bên trên toàn là ám ngữ và ẩn dụ khó hiểu: ". . . Bạn phương xa, tình hình gần đây của ta ổn định, âm thanh hắc ám chưa từng rời đi, nhưng cũng chưa thoát khỏi những cơn ác mộng. Năm nay gian nan hơn những năm trước, gió ở phương bắc mang theo khí tức không rõ, trong nhà có hai người có lẽ không qua khỏi mùa đông này: Thể xác họ đang dần biến mất, một thứ hắc ám khó tả đang thay thế linh hồn họ, có lẽ tháng sau ta sẽ không dám chắc liệu bên dưới lớp da kia có còn là chính họ. . ."

Hách Nhân lại rút một phong khác, nó được viết từ mười mấy năm trước, có vẻ như được gửi từ St. Petersburg: ". . . Bạn phương xa, xin cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là August, thay cha tiếp tục liên lạc với ngài. Cha tôi đã rời khỏi thế giới khổ ải này, ác mộng cuối cùng cũng buông tha ông, tôi hy vọng thứ sức mạnh hắc ám kia sẽ không tiếp tục đeo bám linh hồn ông ở thế giới khác. Tình hình của tôi gần đây khá tệ, tiếng đói khát bắt đầu vang lên vào ban ngày, nhưng có lẽ là do tôi chưa đủ thuần thục. . ."

Hách Nhân tùy tiện rút thêm vài phong, phát hiện chúng đều khó hiểu như vậy, giống như không phải thứ gì đó có thật. Những lá thư này nhắc đến những ác linh đeo bám họ một cách hết sức cẩn thận, đồng thời cố gắng không nói quá chi tiết về tình hình của bản thân, có thể thấy rõ sự sợ hãi trong lòng người viết qua từng câu chữ. Nhưng Hách Nhân nhìn chúng lại cảm thấy sự không hài hòa, anh hỏi Vivian: "Tổng cộng có mấy nộ linh?"

"Một cái," Vivian chỉ xuống chân, "Chính là cái chúng ta vừa mới xử lý xong."

Nam Cung Ngũ Nguyệt cau mày: "Nếu chỉ có một nộ linh, vậy gia tộc của August bị thứ gì đeo bám?"

"Vậy chỉ có tìm được anh ta mới biết," Hách Nhân giơ lá thư cuối cùng, nó được viết cách đây vài tháng, "Ít nhất chúng ta có địa chỉ liên lạc của anh ta. Đến tìm anh ta để đòi lại viên đá là được. Igor, anh có thể giúp đỡ liên lạc được không?"

Igor xoa xoa tay, lộ vẻ hơi lúng túng: "Có lẽ tôi có thể viết thư. . . Nhưng ngoài ra thì e là không giúp được gì nhiều. Tôi và August mười mấy năm qua hoàn toàn liên lạc qua những lá thư khó hiểu này, chúng tôi hiểu rất ít về gia tộc của nhau, cũng không có bất kỳ giao tình nào: Bởi vì tổ tiên truyền lại lệnh cấm, người của hai gia tộc chúng tôi thậm chí không dám gặp mặt. Nhưng nếu ma nữ hiển lộ thân phận trước mặt anh ta, có lẽ vẫn có tác dụng."

Vivian không nghĩ vậy: "Không thể hoàn toàn đặt hy vọng vào đó, đối phương chưa chắc đã giống như các ngươi..."

Lúc này, Nam Cung Tam Bát đột nhiên lên tiếng: "Chờ một chút, để ta xác nhận đã. Igor, ngươi nói August sống ở St. Petersburg? Hắn tên đầy đủ là August Futurek Lekich?"

Igor kinh ngạc gật đầu: "Đúng vậy, anh biết?"

Ngũ Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh: "Anh, anh biết người này?"

"Thế giới này thật nhỏ bé," Nam Cung Tam Bát cười: "August, ba năm trước tôi từng giúp hắn làm một nghi thức an thần. Hắn là một người đàn ông kỳ quái sống trong một căn nhà cũ ở vùng ngoại ô St. Petersburg, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi."

Mọi người kinh ngạc, Igor cảm thấy mọi chuyện như một vở kịch khó tin. Anh vội hỏi về gia tộc từng phụng dưỡng ma nữ còn lại: "Nhà Lekich thế nào? Gia tộc của họ..."

"Gia tộc ư? Bọn họ không có gia tộc," Nam Cung Tam Bát lắc đầu: "Đúng như Vivian lo lắng, đối phương không giống các ngươi. August là một người đàn ông độc thân sống ở vùng ngoại ô, không có người thân hay bạn bè. Tôi không thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến ma nữ trong căn nhà cũ của hắn. Có lẽ gia tộc này đã suy tàn đến bước cuối cùng, khó mà biết hắn còn nhớ chuyện về ma nữ hay không."

Igor trợn tròn mắt, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.