Lão binh

Ở cuối hành lang tối tăm, sâu hun hút là một cái cổng hình vỏ sò. Trước cổng có hai lính gác Hải yêu vũ trang canh giữ.

 Hách Nhân nấp sau mấy đường ống dẫn, ngước nhìn hai lính gác: "Tôi e là họ không để chúng ta qua đâu. Mà trông họ cũng không phải loại rối Hải yêu mất hết khả năng suy tính."

 Hasselblad cẩn thận rút nỏ ra: "Xem ra phải đánh thôi. Tôi có thể hạ gục chúng trong chớp mắt mà không gây tiếng động lớn."

 Shakira vội ngăn lại: "Khoan đã!"

 "Chúng ta phải ra tay," Hasselblad hình như hiểu lầm ý Shakira, "Hải yêu bị khống chế rồi, giờ họ là kẻ địch."

 "Không phải vậy. Giết họ ở đây, họ sẽ hồi sinh ở khu vực khác của hoàng cung, rồi kéo theo cả đội lính đến," Shakira xua tay, "Không chuẩn bị kỹ càng thì khó mà diệt trừ hoàn toàn một Hải yêu lắm, cần nghi thức phong ấn phức tạp."

 Lily kéo vành tai: "Ôi chao... Vậy mới nói sao các người tiến hóa nghịch thiên vậy."

 Dù sao thì hai chữ "phong ấn" của Shakira đã gợi ý cho Hách Nhân. Anh nhanh chóng quan sát xung quanh, vẫy tay ra hiệu có cách: "Mọi người lùi lại chút đi. Shakira, cô làm gì đó để thu hút hai ả đến đây được không?"

 Shakira không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu. Chờ mọi người lùi xa một khoảng, cô há miệng về phía hai lính gác. Mọi người không nghe thấy gì, nhưng hai Hải yêu đồng loạt cảnh giác.

 Chúng nhìn nhau rồi vặn mình bơi về chỗ Hách Nhân nấp. Khi đến gần, hai lính gác Hải yêu cảm nhận được khí tức người lạ từ trong nước, sắc mặt chúng biến đổi.

 Rồi chúng giơ cao đinh ba! Ngay khoảnh khắc đó, Hách Nhân nhảy vọt ra, thân thể như lò xo bật ra mạnh mẽ, khiến hai lính gác giật mình. Khi chúng kịp phản ứng thì đã bị tóm lấy đuôi. Một tiếng "vút" vang lên, hai Hải yêu biến mất.

 Hách Nhân vỗ tay, nhả ra một chuỗi bọt khí: "Xong."

 Shakira ngớ người: "Anh ném họ đi đâu rồi?"

 "Không gian tùy thân." Hách Nhân nhún vai, "Giờ họ đang đánh nhau với hai con xúc tu máy móc đấy. À, bị trói rồi..."

 Shakira: "Hả?"

 Nam Cung Ngũ Nguyệt nhìn Hách Nhân với vẻ kỳ lạ: "Khoan, sao tôi thấy chiêu vừa rồi của anh quen quen?"

 Hách Nhân cười hì hì: "Vớ vẩn, bình thường cô bò lung tung ở nhà, tôi chả lôi cô về thế này đấy."

 Mọi người: "..."

Vivian vỗ vai Hách Nhân: "Đi nhanh thôi. Con quái vật não kia chắc chắn sẽ sớm nhận ra là mất hai quân cờ, nó sẽ phái người đi lùng sục, chúng ta nên rời khỏi đây ngay."

Cả nhóm nhanh chóng bơi về phía cửa sập. Lần này, họ đã gặp may: Cánh cửa không khóa. Shakira và Soma thao tác vài cái móc ở bên cạnh cửa, cánh cửa vỏ sò lớn trượt sang một bên, kéo theo một chuỗi bọt khí.

Hách Nhân dẫn đầu bơi lên trước, vừa qua khỏi cửa đã giật mình: "Ối trời... Mọi người nhìn kìa!"

Sau cánh cửa là một đại sảnh hình quạt, giữa sảnh lơ lửng một vật thể hình cầu sáng rực, trông như một viên trân châu khổng lồ. Ánh sáng từ vật thể này chiếu xuống.

Có thể thấy xung quanh đại sảnh bày ngay ngắn rất nhiều bệ hình hộp chữ nhật. Trên mỗi bệ đều nằm im lìm một "người", da xám xanh, âm u, đầy tử khí, mặc quân phục cũ kỹ thời Thế chiến II, ngực gắn những viên thủy tinh màu lam xám kỳ dị... Bất ngờ thay, đó chính là những "thủy hài" – binh lính của Chiến Minh quân trong Thế chiến II!

Vivian nghe tiếng Hách Nhân kinh hô liền bơi vào theo, thấy cảnh tượng trước mắt, cô sững sờ: "Thủy hài? Chẳng lẽ chúng đang bổ sung năng lượng ở đây?"

"Xem ra cái khoang cộng hưởng này là nơi chúng nó bổ sung năng lượng,"

Hasselblad chỉ vào những viên thủy tinh lam xám trên ngực những xác chết, chúng hòa cùng với viên cầu phát sáng giữa đại sảnh, biến đổi sáng tối theo một quy luật rõ ràng: "Những thi thể này hiện giờ có vẻ như đang ngủ say."

Elizabeth tò mò nhìn viên cầu phát sáng. Bên dưới nó có một bệ phù văn, trông rất thần bí, cô bé vừa thấy đã đứng khựng lại. Cô bé cầm tua-vít nhỏ bơi tới, định đâm vào thì bị nhấc bổng lên: "Đã bảo là không được động vào những thứ đó rồi mà!"

Elizabeth bị Hách Nhân túm giữa không trung, vùng vẫy: "Chú Nhân ơi, ở đó khảm cái gì kìa! Khảm cái gì thế!"

Lúc này mọi người mới để ý thấy trên bệ phù văn dưới viên cầu phát sáng còn khảm một viên thủy tinh lớn, hình dáng có chút quen thuộc.

Bạch Hỏa sờ cằm suy nghĩ, chợt nhớ ra đã từng thấy thứ này ở đâu: "Hình như nó giống viên thủy tinh khảm trên vũ khí của đám đốc công Hải yêu thì phải?"

Bạch Hỏa nhắc nhở, mọi người mới nhớ lại lúc trước ở ngoài thành, những đốc công Hải yêu mang theo những vũ khí kỳ dị, trông như trường kích, nổi bật nhất là hai lưỡi đao cong ở đầu nhọn, bên trong gắn một viên sapphire lớn, trông giống pháp trượng hơn là vũ khí chiến đấu.

Hơn nữa, chỉ những đốc công Hải yêu chịu trách nhiệm chỉ huy "thủy hài" mới mang loại đá quý này, còn những Hải yêu giám thị nô lệ dị loại thì dùng trường kích thông thường.

Trước mắt, khối thủy tinh này có hình dạng và màu sắc gần như giống hệt viên sapphire kia. Ngay cả những đường vân phù điêu trên bề mặt cũng không khác biệt, chỉ là kích thước lớn hơn nhiều lần.

Vivian ngay lập tức đoán ra công dụng của nó: "Chẳng lẽ chính thứ này đang khống chế đám vong linh? Nó là một hệ thống điều khiển trung tâm?"

Nghe vậy, Shakira liền vội vàng đưa tay về phía khối thủy tinh: "Vậy thì phải phá hủy nó ngay!"

Nam Cung Ngũ Nguyệt vội ngăn lại: "Đừng hấp tấp, nhỡ đâu nó không phải hệ thống điều khiển thì sao? Nhỡ đâu nó là còi báo động thì sao?"

Shakira do dự. Hách Nhân thấy vậy liền gạt tay cô ra: "Để thiết bị quét xem nó là cái gì đã..."

Nhưng lời còn chưa dứt, ngón tay hắn vô tình chạm vào một góc của khối thủy tinh. Ngay trước mắt mọi người, bề mặt khối thủy tinh nhanh chóng nứt vỡ, rồi lặng lẽ tan thành một đống vụn.

Hách Nhân trợn tròn mắt: "Chờ... tôi có làm gì đâu!"

Vivian cũng ngạc nhiên một hồi, rồi vỗ trán: "Tại cậu đó, cái thể chất xui xẻo, phá ma mọi lúc mọi nơi!"

"Đen thôi, đỏ quên đi," Hách Nhân cảm thấy cuộc đời mình đang bị số phận trêu ngươi, "Cái tài năng chết tiệt này của tôi... Khoan đã, bọn chúng động đậy rồi!"

Việc "Khối thủy tinh tổng khống chế" vỡ vụn không gây ra báo động nào, nhưng lại dẫn đến một kết quả khó tin hơn: theo một tiếng chuông gió kỳ lạ vang lên, những "thủy hài" đang ngủ say trong đại sảnh đồng loạt đứng dậy! Cảnh tượng này khiến người ta rùng mình. Vô số vong linh trông như cương thi thời Thế chiến II từng người một bò dậy, loạng choạng điều chỉnh thăng bằng, nghi hoặc kiểm tra trạng thái của mình, rồi đồng loạt hướng mắt về phía Hách Nhân.

Hàng loạt đôi mắt khô quắt, biến dạng nhìn chằm chằm vào mình, mồ hôi trên đầu Hách Nhân tuôn ra không ngừng - hắn thậm chí cảm thấy mồ hôi đang chảy ngay cả khi đang ngâm mình trong nước.

Đương nhiên, Hách Nhân không sợ cương thi, hắn chỉ cảm thấy không khí này quá đáng sợ! Lily và "Lăn" đồng thời dựng lông, cụp đuôi, khom lưng lùi về sau. Những người khác cũng nhao nhao cảnh giác, chỉ có Đậu Đậu vô tư bơi ra ngoài chào hỏi mấy "chú cương thi", nhưng bị Nam Cung Ngũ Nguyệt kéo đuôi lôi trở lại.

Hách Nhân lộ vẻ mặt cổ quái nhìn những "anh linh" Thế chiến II đang lảo đảo, ngượng ngùng vẫy tay: "Khụ khụ, chào... chúng tôi không có ác ý... Chúng tôi muốn giúp các người thoát khỏi sự khống chế."

Hắn liên tục đổi tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga để chào hỏi, Hasselblad ngạc nhiên: "Không ngờ cậu cũng đa tài đấy."

Hách Nhân nhún vai, không trả lời mà nhìn người lính Thế chiến II gần mình nhất. Đó là một sĩ quan chỉ huy tàu ngầm Liên Xô mặc quân phục: "Xin lỗi vì đã làm phiền các anh. Chúng tôi đi ngang qua đây, thấy các anh bị ma pháp quấy nhiễu không được yên, nên muốn giúp một tay. Ai ngờ thao tác lại xảy ra chút vấn đề."

Người sĩ quan kia hơi nghiêng đầu, dường như đang cố gắng khởi động lại bộ não đang cứng đờ. Sau đó, anh ta cúi xuống nhìn viên đá quý màu lam xám trên ngực mình, đột nhiên giơ cao cánh tay, như thể đang lặng lẽ reo hò.

Hách Nhân: "?"