Khi Hách Nhân chui ra khỏi thang máy trong khe lò, cảnh tượng bên trong con tàu khổng lồ dài trăm kilomet hiện ra trước mắt, khiến người không khỏi kinh ngạc.
Trước mắt hắn là một không gian vô cùng rộng lớn, vượt xa tầm mắt, bên trong chứa đựng cả một thành phố tinh hạm.
Vô số công trình kiến trúc trải dài trên mặt đất, vùng đất này dần nhô lên cao ở phía xa, uốn lượn rồi khép lại trên bầu trời, tạo thành một không gian kín hình bầu dục như vỏ trứng. Toàn bộ thành phố được xây dựng bên trong "vỏ trứng" này, mọi thứ từ mặt đất đến các công trình đều bám vào thành trong của lớp vỏ.
Hách Nhân nhìn quanh, một cảm giác kỳ lạ, choáng váng ập đến:
Nơi đây không có bầu trời, không có khái niệm trên dưới rõ ràng. Mặt đất khép kín tạo thành một lớp vỏ cầu, dù nhìn về hướng nào cũng thấy những kiến trúc san sát nhau và những thiết bị máy móc khổng lồ, kỳ dị.
Hách Nhân quay lại nhìn thang máy vừa đi xuống, nhận ra nó là một ống sắt xuyên suốt không gian vỏ cầu. Hàng chục ống sắt như vậy xếp song song phía sau anh, kéo dài từ một công trình lớn trong thành phố đến một công trình đồ sộ khác ở phía đối diện.
Giữa những ống sắt song song này là các bệ nổi và đường ống chằng chịt, rõ ràng đây là những tuyến giao thông quan trọng.
Và những "nhóm ống sắt song song" như vậy không phải là duy nhất. Hướng tầm mắt ra xa, Hách Nhân thấy thấp thoáng những ống sắt khác đứng sừng sững, chúng như xương cốt trong cơ thể quái thú, giăng khắp nơi, kết nối thành phố bên trong con tàu với thế giới bên ngoài.
Vivian bước ra sau cùng, tò mò ngắm nhìn thành phố trong vỏ cầu, lẩm bẩm: "Không có không khí, hoàn toàn tĩnh lặng... nhưng lại có ánh sáng."
Thành phố không tối tăm hoàn toàn, nhưng cũng không sáng rực. Giữa những công trình im lìm kia, hệ thống chiếu sáng vẫn hoạt động.
Vô số đốm sáng li ti nhấp nháy trong từng ngóc ngách, bao phủ cả thành phố trong một lớp ánh sáng nhạt. Đặc biệt, ở một mặt của không gian hình bầu dục này, có một vật thể khổng lồ, một "ngọn núi" hình trụ tròn. Nó giống như một cỗ máy khổng lồ với cấu trúc phức tạp, vành ngoài là một vòng phát sáng màu đỏ cam nhạt, tựa như một hệ thống tản nhiệt, thứ ánh sáng như hoàng hôn này mang đến chút ánh sáng cho Vi Quang Chi Thành.
Tuy nhiên, tất cả ánh sáng này đều không thể so sánh với sự sáng sủa bên trong con thuyền. Chắc chắn hệ thống bên trong thành phố đã xảy ra vấn đề. Bất kể là ánh sáng còn sót lại trong thành phố, hay cỗ máy khổng lồ ở cuối không gian vỏ bọc hình cầu, rõ ràng đều không vận hành hết công suất, mà giống như đang ở trạng thái chờ nào đó.
"Không có phản ứng của sự sống," Hách Nhân liếc nhìn số liệu được gửi đến từ thiết bị đầu cuối. Mặc dù trợ lý số liệu cá nhân đơn giản này không có khả năng quét hình mạnh mẽ, nhưng nhìn địa điểm tĩnh mịch, lạnh lẽo trước mắt, anh không nghĩ rằng việc sử dụng radar lớn hơn có thể tìm thấy bất kỳ người sống sót nào trong thành phố.
"Không có khí quyển, không có hàm lượng nước, lạnh lẽo gần như vũ trụ bên ngoài, hơn nữa còn có phóng xạ vượt mức quy định... Xem ra mọi người đều đã chết hết."
Nam Cung Ngũ Nguyệt đột nhiên bay tới, dùng đuôi chọc vào cánh tay Hách Nhân, chỉ về một hướng khác: "Người xác thực đều đã chết."
Hách Nhân nhìn theo hướng tay Nam Cung Ngũ Nguyệt, bất ngờ chứng kiến một thi thể sinh vật hình người lơ lửng giữa không trung.
Khi anh ngưng thần nhìn kỹ, lại phát hiện càng nhiều di thể. Những di thể này trôi lơ lửng trong khe hẹp của khu kiến trúc thành phố.
Một số đã bay đến chỗ cao của không gian vỏ bọc hình cầu. Ở nơi này không có sự phân chia trên dưới, "chỗ cao" theo nghĩa chặt chẽ là trung tâm của không gian phong bế này. Nơi này cách xa mọi vách ngoài.
Vô số thi thể cứ như vậy lơ lửng trên không trung, phần lớn tàn khuyết không đầy đủ. Nhiệt độ siêu thấp khiến chúng trở nên yếu ớt, một va chạm nhỏ cũng sẽ khiến thi thể vỡ thành mảnh nhỏ như thể đánh vỡ một khối băng.
Những di thể còn sót lại có lẽ vẫn còn tương đối may mắn, nhiều hơn nữa chỉ sợ đã hóa thành bụi trong vô số lần va chạm của thời gian dài dằng dặc.
Hách Nhân xoay người bay về một khu kiến trúc tương đối gần anh, và "chạm đất" trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng.
Khi không ngẩng đầu nhìn những kiến trúc treo ngược, ảo giác quái dị đảo lộn trên dưới cũng không còn rõ ràng như vậy. Anh phát hiện có một vài di thể đang phiêu đãng gần tòa nhà này, liền đến kiểm tra tình hình của chúng.
"Ngũ quan đặc thù tiếp cận tiêu chuẩn nhân loại loại i, màu da nhạt, tai dài, xương cốt tinh tế, vóc dáng rất cao, không loại trừ khả năng là kết quả của việc sinh tồn lâu dài trong vũ trụ," Hách Nhân kiểm tra các đặc điểm sinh học của di thể như một người khám nghiệm tử thi chuyên nghiệp, đồng thời so sánh nó với hệ thống gia phả sinh vật trên mạng tổng hợp, "Bảo tồn không tệ."
"Nơi này không có không khí, nhiệt độ lại cực thấp, thi thể sẽ không phân hủy mà sẽ khô lại, trở thành những bức tượng băng. Sau khi đóng băng, thi thể gần như có thể vĩnh viễn giữ nguyên dáng vẻ lúc chết," Nam Cung Tam Bát vừa nói, vừa lấy từ trong túi công cụ ra mấy món đao và kim loại kim tinh xảo, dùng chúng để cắt và kiểm tra thi thể, "Tôi xem có thể tìm được thông tin gì không."
Hách Nhân ngẩng đầu nhìn Vi Quang Chi Thành tĩnh lặng, suy đoán nguyên nhân cái chết của toàn bộ thủy thủ đoàn trên con tàu cứu nạn này: "Có phải do không khí thoát ra ngoài khiến họ tử vong? Hay nguyên nhân nào khác khiến hệ thống duy trì sự sống ngừng hoạt động?"
"Khi phát hiện, van khóa khí đã bị trục trặc, nhưng lớp áp môn bên ngoài van khóa vẫn đóng kín, hệ thống điều khiển cũng vận hành bình thường," hệ thống thông báo, "Chiếc thuyền này quá lớn, có lẽ cần quét chi tiết toàn bộ vỏ ngoài mới xác định được nguyên nhân sự cố. Bên ngoài còn có mười mấy con thuyền khác, tôi e là tình hình của chúng cũng không khá hơn nơi này."
Hách Nhân gật đầu, kết nối máy truyền tin: "Nolan, thả thiết bị thăm dò, dò tìm vết nứt trên vỏ ngoài con tàu khổng lồ này, xem có chỗ nào bị rò rỉ khí hoặc có vết thương chí mạng không."
"Nolan đã rõ."
Lúc này, Nam Cung Tam Bát đã kiểm tra xong thi thể đầu tiên. Dường như anh ta đã phát hiện ra điều gì đó, nên lại bay tới kiểm tra mấy thi thể khác. Nam Cung Ngũ Nguyệt tò mò hỏi: "Anh, anh phát hiện gì vậy?"
"Những người này chết không phải do ngạt thở hay nhiệt độ thấp," Nam Cung Tam Bát thu dọn dụng cụ, "Họ chết rất thanh thản, trong mạch máu đóng băng có một số hóa chất còn sót lại, giống như là..."
Lily vội hỏi: "Giống như là gì?"
"Giống như hít phải một lượng lớn chất gây ảo giác... hoặc thứ gì đó tương tự," Nam Cung Tam Bát chỉ xung quanh, "Thi thể nào cũng vậy."
"Chất gây ảo giác?" Hách Nhân ngạc nhiên, "Những người này dùng thuốc quá liều mà chết?"
"Tuy ý nghĩa không sai, nhưng tôi thấy cách dùng từ của cậu có vấn đề," Nam Cung Tam Bát nhếch mép cười, "Hiện tại tôi mới chỉ kiểm tra vài thi thể ở đây, không đủ làm bằng chứng. Chúng ta đi tìm những chỗ xa hơn xem sao."
Hách Nhân ừ một tiếng, quay đầu bay về phía khu phố xa xa.
Thành phố bên trong con tàu này nằm sâu trong phi thuyền, nhưng vì bản thân phi thuyền có dung lượng khổng lồ, nên quy mô thành phố cũng vô cùng lớn.
Nơi đây có vô số kiến trúc san sát nhau cùng các thiết bị hoàn hảo, khu phố rộng lớn, nhà cửa cao tầng. Nếu không ngẩng đầu lên nhìn thấy vùng đất nhân tạo khép kín, người ta có lẽ sẽ quên mất diện mạo thật sự của thành phố này.
Mọi người tiến sâu vào thành phố và nhanh chóng phát hiện thêm nhiều thi thể, cùng với... những thứ bất thường hơn nữa.
Bọn họ tìm thấy một tòa kiến trúc có mái vòm pha lê hình tròn tuyệt đẹp và không gian nội thất rộng lớn. Dựa vào cách trang trí, có thể đoán đây là nơi chuyên dùng để tổ chức các buổi tụ họp.
Do tường ngoài kiến trúc bị thủng một lỗ lớn, Hách Nhân và những người khác trực tiếp chui qua đó vào bên trong, và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng:
Nơi này dường như vừa diễn ra một bữa tiệc. Trong hội trường cực lớn, vô số bàn ăn được sắp xếp chỉnh tề, trên bàn bày biện thức ăn phong phú. Mặc dù mọi thứ đã bị bao phủ bởi một lớp băng giá, nhưng vẫn có thể thấy được đây là một bữa tiệc long trọng.
Vô số thi thể nằm rải rác khắp nơi, họ vẫn giữ nguyên tư thế lúc chết: ngồi bên bàn ăn, nam giới mặc lễ phục trang trọng, nữ giới mặc những bộ váy tươi tắn lộng lẫy. Dù đã đóng băng thành vô số xác chết, họ vẫn như đang tham dự một yến tiệc xa hoa.
Ở một góc đại sảnh, Hách Nhân còn thấy mấy người mặc lễ phục dài màu đen đổ gục trên một chiếc bàn nhỏ. Họ đã bị đông lạnh cùng với những vật xung quanh, trên tay nắm những vật trông giống nhạc cụ: đây dường như là một dàn nhạc nhỏ.
Bàn ăn thịnh soạn, dàn nhạc du dương, những người nam nữ lịch thiệp trong trang phục lễ hội, nơi này từng là một bữa tiệc thịnh soạn trước khi tất cả mọi người lìa đời.
"Tớ thấy rợn cả người." Nam Cung Ngũ Nguyệt xoa xoa hai bàn tay.
"Tôi thấy lông mình dựng hết cả lên." Lily lắc lắc cái đuôi.