Ánh trăng

Nếu không tận mắt nhìn thấy Heracles, có lẽ bí ẩn về chủ nhân thật sự của quyền trượng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong lịch sử.

Người trực tiếp chế tạo ra quyền trượng đã mất đi ký ức về giai đoạn đó. Hơn nữa, 90% người biết chuyện đã chết trong cuộc vây quét của Liệp Ma Nhân, mọi ghi chép liên quan đến quyền trượng cũng bị chiến hỏa hủy diệt. Heracles là người duy nhất biết rõ chân tướng này.

Vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trước và sau khi Vivian chế tạo ra cây quyền trượng kia?

Năm đó nàng đã biết những gì?

Mục đích nàng chế tạo quyền trượng là gì?

Tất cả những điều này đều bị che phủ bởi vô vàn bí ẩn.

Theo lời miêu tả của Heracles, năm đó Vivian rõ ràng đang ở trạng thái cuồng loạn trước khi ngủ say, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì lý trí. Chắc chắn nàng đã cảm ứng được khi lõi quyền trượng rơi vào tay Zeus, nên mới gắng gượng đến Đỉnh Olympus quậy một trận.

Mỗi lần Vivian ngủ say đều mang đi phần lớn sức mạnh và tri thức của nàng, nhưng ngược lại, mỗi lần trước khi ngủ say nàng lại càng trở nên mạnh mẽ và uyên bác hơn. Điều này có nghĩa là trước đây nàng đã biết rõ chân diện mục của lõi quyền trượng.

Thậm chí còn biết rõ nên xử lý vật kia như thế nào.

Một tiếng vang rất nhỏ, giống như tiếng thủy tinh vỡ vụn, truyền đến từ một nơi nào đó không xác định. Sau đó, giữa trời đất nổi lên cuồng phong, cỏ hoang trên vùng đất hoang vu đung đưa trong gió. Ở cuối chân trời, Thần Sơn Olympus cao vút dần trở nên mơ hồ.

"Thời gian sắp đến rồi," Heracles ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt thoải mái, "Ta cũng rốt cục có thể nghỉ ngơi."

Hách Nhân con ngươi co lại, hắn biết rõ ý nghĩa của câu "Thời gian sắp đến rồi" mà Heracles vừa nói.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra bản thân không có cách nào cứu vớt vị anh hùng cổ xưa trước mặt: Thân thể Heracles đã hoàn toàn bị sức mạnh tà ác bên trong Thần Khí vặn vẹo, nhục thể của hắn gần như đã chết từ lâu, thậm chí linh hồn cũng đã thủng trăm ngàn lỗ. Từ tinh thần đến thực thể, Heracles đều đã là một người chết. Bây giờ hắn chẳng qua chỉ là vật dẫn cho sức mạnh của quyền trượng, trong tình huống này, bất kỳ biện pháp chữa trị nào cũng đều vô dụng.

Nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Có biện pháp nào có thể cứu vớt linh hồn của ngươi không?"

"Không cần thiết," Heracles chỉ từ từ lắc đầu, "Dù cho ngươi thật sự có biện pháp, ta cũng không cần. Con đường ta đi đã quá xa, đã trải qua quá nhiều thứ, hơn nửa cuộc đời ta không thuộc về mình. Thần và người... Ta một mực chiến đấu vì bọn họ, nhưng bây giờ, ta quyết định dừng lại, ta muốn nghỉ ngơi thật tốt."

Hách Nhân nhìn vị anh hùng này, trong lòng có rất nhiều lời khuyên nhủ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đối phương, hắn lại nuốt hết tất cả vào lòng. Người này không cần lời khuyên, hắn không tuyệt vọng, không tiếc nuối, không có tâm nguyện dang dở, cũng không lưu luyến thế gian. Hắn không tò mò về tương lai, cũng chẳng nhớ về quá khứ, hắn chỉ đơn thuần muốn một giấc ngủ dài.

Đây là cách chết đặc biệt của một loài trường sinh: sinh mệnh đã quá dài, mất hết sắc màu, hắn sống đã đủ.

"Trước khi ta rời đi, ta muốn thỉnh cầu ngươi một chuyện cuối cùng." Heracles đột ngột quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Hách Nhân.

"Chuyện gì?" Hách Nhân vô thức đáp lại.

"Giúp ta cảm tạ Hesperus," Heracles mỉm cười, "Cảm tạ nàng đã chiếu cố ta."

Hách Nhân gật đầu, Heracles như trút được gánh nặng cuối cùng của đời mình, thở phào nhẹ nhõm. Thân ảnh hắn mờ đi nhanh chóng, trong suốt dần, bầu trời sau lưng hắn bắt đầu nứt vỡ như thủy tinh.

Lúc này, Hách Nhân chợt nhớ ra điều gì. Hắn vội bước lên, nhìn vào mắt Heracles, trong lòng niệm lớn danh tự mạnh mẽ nhất vũ trụ, liên kết nó với linh hồn trước mắt theo hướng dẫn. Cuối cùng, hắn dang tay về phía Heracles: "Hãy yên nghỉ, Nữ Thần sẽ ban phước cho ngươi."

Heracles nghi hoặc nhìn Hách Nhân, rồi từ từ nhắm mắt.

Từ thân ảnh mỏng manh của hắn, một chút khói đen nhỏ bé bay ra, rồi toàn bộ thân thể hóa thành quang mang, tan biến dần.

Sau lưng hắn, Thần Sơn Olympus trong ký ức cùng bầu trời vỡ vụn, biến thành những vệt sáng rơi vào bóng tối vô tận nơi biên giới thế giới tinh thần.

Thế giới rung chuyển dữ dội.

Cùng lúc đó, ngoài hiện thực, thân thể khổng lồ của Heracles bắt đầu vỡ ra từng mảnh.

"Con dơi, làm sao bây giờ?!" Lily đã trở lại hình dạng người, toàn thân lấm lem bùn đất, lo lắng nhìn vết nứt đen ngòm lan rộng bên cạnh cự nhân. Thần Khí quyền trượng đã bị phong ấn, Heracles với tư cách vật chủ cũng đang tan rã, nhưng nguồn sức mạnh tà ác từ "Biên giới" phát ra không dễ dàng biến mất như vậy. Tàn dư này phản công trước khi chết, như thể chúng ý thức được thất bại đã định. Tà lực kéo theo tất cả chôn vùi, tình thế trở nên hỗn loạn: Hắc Triều tuyệt vọng lại trỗi dậy.

Có lẽ nguồn lực lượng tiêu cực mất gốc này sẽ sớm cạn kiệt, nhưng trước đó, dị không gian này có lẽ sẽ sụp đổ trước.

 Càng tệ hơn là Hách Nhân từ nãy giờ đã mất đi ý thức. Vivian quay đầu nhìn về phía nam nhân đang nằm phía sau lưng, hắn vừa phong ấn quyền trượng xong liền ngã từ trên người Heracles xuống. May mà Lily nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy chủ nhân của mình, nếu không hắn đã rơi vào giữa bầy quái vật. Hành động dũng mãnh phi thường này của cô nàng Husky chắc chắn là kết quả của việc luyện tập ném đĩa thường xuyên.

 Mà Lily hiện tại đầy mình chật vật chính là cái giá phải trả cho hành động dũng cảm vừa rồi.

 "Hắn vẫn còn trong trạng thái kết nối sâu," Số liệu đầu cuối xoay quanh đầu Hách Nhân vài vòng, "Kỳ quái, kỳ quái, Heracles chết rồi mà... Hắn đang kết nối với ai vậy?!"

 "Hắn có gặp nguy hiểm không?" Vivian lập tức hỏi.

 "Không nguy hiểm. Bản thể và linh hồn hắn đã khóa lại, có thể xác nhận thế giới tinh thần của hắn rất an toàn."

 Vivian thở phào nhẹ nhõm, còn Hesperus thì lo lắng nhìn Hắc Triều đang lan rộng: "Nói chung là còn sống là tốt rồi. Quan trọng nhất bây giờ là đám đồ chơi này... Phải giải quyết chúng trước khi tình hình hoàn toàn mất kiểm soát."

 Lily càng thêm lo lắng, tầm mắt của nàng không ngừng đảo qua Hắc Triều và Hách Nhân. Tình huống trước mắt khiến nàng cảm thấy nguy cơ chưa từng có. Giờ phút này, nàng càng ý thức rõ Hách Nhân chính là trung tâm của đội. Mọi nguy cơ và thử thách đều trở nên không đáng kể khi có hắn lãnh đạo. Nhưng bây giờ, hắn lại mất đi ý thức vì một lý do không rõ, khiến nàng hoàn toàn hoang mang lo sợ.

 Vivian ngẩng đầu nhìn phương xa, bóng tối vẫn lan ra không ngừng, không có dấu hiệu suy yếu.

 Nolan đang khởi động hệ thống hỏa pháo của mình, nhưng hiện tại mọi người đang mắc kẹt trong dị không gian này. Hơn nữa, khi Hách Nhân chưa tỉnh lại, thiếu vắng hàng phòng hộ, phi thuyền không dám tùy tiện nã pháo. Huống chi, không gian này cũng khó có thể chịu được một đợt pháo kích nữa.

 Lily liếm tay Hách Nhân, phát hiện hắn không có phản ứng gì. Nàng lại ngẩng đầu lên và thấy Vivian đang từ từ trôi nổi lên không trung, những cơn gió lốc màu máu đang thổi quanh nàng.

 Lily lập tức ngây người: "Dơi, dơi, ngươi làm gì vậy?"

 Vivian không trả lời, nàng chỉ nghiêm túc điều động phần lực lượng mà bản thân đã lâu không sử dụng, từng chút một hồi tưởng lại kỹ xảo khống chế nó từ sâu trong ký ức. Ma lực trong cơ thể nàng khu động, không có gió mà vẫn bay, từng sợi tơ đều thấm đẫm ánh sáng đỏ rực.

 Và đi kèm với dao động năng lượng ngày càng mãnh liệt, thân ảnh của nàng dần trở nên mơ hồ, như thể một lực lượng nào đó đang khiến nàng thoát ly khỏi thời không hiện thực.

Một cỗ dũng động cực nóng từ trong mạch máu tràn lan ra, Vivian cơ hồ cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra ngoài. Nàng cảm thấy năng lượng trong cơ thể đang cổ động, khiến tim nàng đập mạnh. Nguồn năng lượng này nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, rồi trở thành một gánh nặng khổng lồ. Nàng nhíu mày, cắn răng kiên trì.

Hesperus sửng sốt một hồi, cuối cùng từ ký ức tìm ra ý nghĩa của đợt năng lượng ba động này, sắc mặt nàng đại biến: "Ngươi muốn..."

"Không nên ngửa mặt nhìn lên bầu trời, không nên nhìn thẳng ánh trăng."

Thanh âm của Vivian từ không trung truyền đến, sau đó một đạo cột sáng màu đỏ thông thiên triệt địa từ trên trời giáng xuống. Thân ảnh của nàng hoàn toàn tắm mình trong sức mạnh nguyên thủy cường đại đến mức có thể vặn vẹo hiện thực, giống như toàn thân phủ thêm một tầng trang phục lộng lẫy màu huyết sắc.

Một vầng Hồng Nguyệt chậm rãi bay lên.

Đây là một màn khó mà dùng ngôn ngữ miêu tả. Ba năm trước đây Vivian cũng muốn thử triệu hoán Hồng Nguyệt, thế nhưng lần đó nàng triệu hoán chỉ kéo dài trong thời gian ngắn rồi bị đánh gãy. Hơn nữa, lần đó triệu hoán vội vàng, nàng cũng không thể dùng toàn lực. Nhưng lần này, Hồng Nguyệt chân chính đã vút lên trời cao.

Vầng trăng này được triệu hoán lên đến thiên đỉnh, dần dần to lớn ra, một màn này giống như tinh thể rơi xuống đại địa, khiến người ta kinh sợ. Những đường nét hoa văn mơ hồ trên mặt trăng cũng dần trở nên rõ ràng theo kích thước của nó. Những đường vân ẩn chứa lực lượng khổng lồ tràn đầy năng lượng. Khi chúng nhấp nháy, cả thiên địa phút chốc vang lên một trận âm thanh xa xăm, thần bí, giống như tiếng chuông đồng.

Tiếng chuông thứ nhất vang lên, ánh trăng phổ chiếu đại địa.

Tiếng chuông thứ hai vang lên, hết thảy tôi tớ hắc ám không nhịn được ngước đầu nhìn lên bầu trời. Trong ánh trăng, bọn chúng nhanh chóng tiêu tán như ảo ảnh.

Tiếng chuông thứ ba vang lên, hết thảy sự vật trong thiên địa trở về cân bằng và trật tự.