Vượt qua bình nguyên lữ trình

Hỗn độn không chỉ xuất hiện quái vật từ sương mù, mà quái vật cũng không chỉ xuất hiện từ sương mù.

Đoàn kỵ sĩ mặc giáp nhẹ hành quân trên vùng hoang dã, không gặp ma vật quấy nhiễu, nên việc vượt qua bình nguyên rộng lớn này khá dễ dàng. Trong quá trình đó, Hách Nhân dần hiểu thêm về "thế giới Colonia" từ Veronica, bao gồm những kiến thức cơ bản về hỗn độn, quái vật, sương mù, trật tự và bóng tối.

Ban đầu, Hách Nhân tưởng rằng sương mù bao phủ bình nguyên và ma vật từ đó sinh ra chính là hỗn độn. Nhưng thực tế, sương mù chỉ là hiện tượng đặc trưng của vùng hoang dã. Ở những lãnh địa hỗn độn khác nhau, môi trường biến đổi khác nhau, và quái vật sinh ra dưới nhiều hình thức. Vùng hoang dã có sương mù không tan, Ám Ảnh Tùng Lâm có bóng tối, hắc ám đầm lầy có vũng bùn không đáy biến đổi liên tục, còn có sa mạc khô cằn, bờ biển bão táp, biển xám trắng, sông thẳm... Vô số lãnh địa hỗn độn lớn nhỏ, mỗi nơi có đặc điểm riêng, nhưng điểm chung là bài xích sự sống và phá hoại trật tự.

Colonia là một thế giới rộng lớn gồm nhiều lục địa độc lập. Theo Veronica, chúng trôi nổi trong hư vô "Karl North", vận chuyển theo quy tắc thần định. Sức mạnh hỗn độn và trật tự trồi sụt trong Karl North, tạo nên những đợt sóng đánh vào lục địa, sinh ra con dân trật tự và nô bộc hỗn độn. Cuộc tranh giành thế giới giữa những kẻ thờ phụng trật tự và theo đuổi hỗn độn là sự thể hiện của xung đột sức mạnh Karl North.

Đây là cuộc chiến vô tận từ khi có lịch sử. Sức mạnh hỗn độn lan tràn từ hư vô, ăn mòn và phá hủy thế giới trật tự, gây ra rối loạn, mất kiểm soát năng lượng, biến núi sông thành tro bụi. Dưới ảnh hưởng của nó, đất đai phì nhiêu biến thành những vùng cấm như hoang dã hay Ám Ảnh Tùng Lâm, và ma vật liên tục xuất hiện, trở thành lính hầu của hỗn độn, tấn công phòng tuyến trật tự.

Nhưng ánh sáng trật tự là ân điển và sự che chở mà Sang Thế Nữ Thần ban cho sinh linh trí tuệ.

Nó là nguồn gốc của mọi ánh sáng trên thế gian, tồn tại dưới hình thức lò lửa, tân hỏa, thần quang, tạo thành hàng rào trật tự. Vương quốc của loài người và các chủng tộc khác sinh sôi nảy nở sau những hàng rào này, để thế giới không hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Theo các học giả uyên bác nhất của Colonia, cuộc tranh giành này đã kéo dài hàng vạn năm.

Mười ngàn năm, lại là một khoảng thời gian cực kỳ quan trọng.

Đội ngũ trên đường bôn ba với cánh đồng hoang, tốc độ so với Hách Nhân dự liệu còn nhanh hơn nhiều. Hiện tại, Thánh sơn Kasuan đã biến mất trong bóng tối mờ mịt phía sau, trước mắt chỉ còn lại bình nguyên hoang vu mênh mông vô bờ. Thực tế, mười mấy phút trước Veronica đã không còn nhìn thấy Thánh sơn, nhưng nhờ thị giác siêu phàm, Hách Nhân có thể nhìn xa hơn một chút.

Chỉ có điều, trên mảnh đất hoang vu này, dù thị lực tốt đến đâu cũng không nhìn được nhiều thứ.

"Thánh vật" sản sinh ra hào quang thần tính, bao phủ khu vực trong phạm vi trăm mét. Nơi ánh sáng bao phủ, không chỉ sương mù tan biến, mà ngay cả ánh sáng xám xịt trên mặt đất cũng dường như rút đi rất nhiều. Sức mạnh che chở mạnh mẽ như vậy là điều mà các kỵ sĩ chưa từng thấy. Hơn nữa, hiệu quả tịnh hóa từ "ánh sáng trật tự" và khí tức an tâm mà nó mang lại khác biệt hoàn toàn so với Kim Huy Chiến Kỳ hay bùa hộ mệnh trật tự mà họ quen thuộc. Họ không biết rằng Hách Nhân cho mượn chính là "Thần khí" theo đúng nghĩa, mà chỉ có thể cho rằng bảo vật mạnh mẽ này là kỹ thuật đã thất lạc từ lâu. Dưới ánh sáng bao phủ, sương mù bên ngoài trật tự giống như một lớp nước canh mỏng manh, chậm rãi xoay động, dao động, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng muốn tấn công loài người trong phạm vi ánh sáng, nhưng lại kiêng kỵ sức mạnh của Thần khí mà do dự.

Morian thấy cảnh này thì khẽ thở dài: "Ai... Nếu như mỗi một quân đội đều có thánh vật che chở như vậy, chúng ta chiến đấu ở lãnh vực hỗn độn sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Hách Nhân không đáp lời. Hắn đã biết nhân loại ở "thế giới Colonia" phải hy sinh lớn đến mức nào trước hỗn độn, nhưng hiện tại hắn cũng không có biện pháp gì.

Nhân loại không thể sinh tồn trong lãnh vực hỗn độn. Dù chỉ hít thở không khí nơi này, họ cũng sẽ nhanh chóng tiêu hao hết sinh lực và dần bị đồng hóa thành một phần của hỗn độn. Trong cuộc chiến trật tự kéo dài, không biết bao nhiêu chiến sĩ đã ngã xuống trong bóng tối vô tận này.

Veronica từ trong lòng móc ra một cái bùa hộ mệnh hình tròn như đồng hồ quả quýt. Trên bùa hộ mệnh có các loại hào quang ma lực chậm rãi di động. Nàng dùng bùa hộ mệnh này hiệu chỉnh lại phương vị và khoảng cách, khẽ thở ra một hơi: "Chúng ta đang đi trên con đường đến. Chỉ cần tiếp tục đi theo hướng này, không bao lâu nữa sẽ thấy một di tích. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó một chút, sau đó đi thẳng đến Vô Danh chiến sĩ chi khâu. Nếu nhanh, có lẽ chúng ta vẫn kịp đến chiến trường tây cảnh vương quốc."

Kỵ sĩ công chúa nhẹ nhàng mím đôi môi mỏng, trong thần sắc toát lên vẻ kiên định và không sợ hãi. Khi là một chỉ huy quân đội, khí chất nàng thể hiện khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác.

Còn Hách Nhân thì không khỏi nhìn nàng thêm hai lần: "Các ngươi trở lại còn muốn đánh trận? Với trạng thái này?"

Veronica cùng các kỵ sĩ đều bị thương. Việc điều trị đơn giản trong thần điện không đủ để chữa lành cho tất cả mọi người. Tuy vậy, khi nghe Hách Nhân hỏi, ai nấy đều nở nụ cười. Một kỵ sĩ trẻ tuổi phất tay: "Tình trạng này đúng là không tốt lắm, ta chắc chỉ giết được khoảng hai mươi con quái vật thôi."

 Veronica nhìn những chiến binh đã cùng mình vào sinh ra tử, vẻ mặt căng thẳng của nàng giãn ra. Nàng lắc đầu: "Hoàng thất Talos lâm chiến không lùi, nhưng các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi trở về, ta sẽ hội quân với tướng quân tây cảnh, các ngươi ở đó sau khi..."

 "Điện hạ," kỵ sĩ già Morian nghiêm nghị ngắt lời Veronica, "Đây không phải là điều mà một chỉ huy nên nói!"

 Những người trẻ tuổi trong đội ngũ bật cười. Với những chiến binh chỉ lớn hơn công chúa vài tuổi này, vị kỵ sĩ công chúa đáng kính có thể chỉ huy tác chiến rất giỏi, nhưng ở những mặt khác thì còn non nớt lắm.

 Nàng vừa kích động, liều lĩnh, vừa có những ý nghĩ ngây thơ, đơn thuần.

 Sự lạc quan và dũng cảm của họ khiến Hách Nhân chú ý. Hắn từng gặp nhiều chủng tộc khốn khổ trong tận thế, nhưng những người này... khiến hắn cảm thấy khác biệt.

 Hắn quay đầu nhìn cánh đồng hoang vu phía trước. Bỗng, một vài kiến trúc lờ mờ xuất hiện ở cuối tầm nhìn.

 Hách Nhân chỉ tay về hướng đó: "Đó là di tích mà ngươi nói?"

 Veronica ngẩn người, rồi vội quay đầu nhìn theo, nhưng nàng chỉ thấy bóng tối vô tận và hỗn loạn. Bên ngoài một phạm vi nhất định, những đám mây đen vặn vẹo cản trở tầm nhìn của nàng.

 "Ngươi nhìn thấy được sao?" Nàng kinh ngạc hỏi Hách Nhân: "Sương mù hỗn độn không che mắt ngươi à?"

 Hách Nhân gãi đầu: "Sương mù đúng là ảnh hưởng tầm nhìn, nhưng chỉ là nhìn gần hơn một chút thôi mà."

 "Sương mù hỗn độn không chỉ ảnh hưởng tầm nhìn, nó còn nuốt chửng sự thật ở xa. Ngoài một khoảng cách nhất định, dù thị lực tốt đến đâu cũng không thể thấy gì cả," Veronica nhìn Hách Nhân với ánh mắt khó hiểu, "Vậy nên, dù thực lực cao hay thấp, tầm nhìn của mọi người trong hỗn độn đều như nhau. Chỉ có phép thuật trinh sát chuyên dụng mới có thể phát hiện tình hình bên ngoài 'Coi giới cực hạn'."

 Rồi nàng lẩm bẩm: "Lẽ nào mắt của người cổ đại đều có hiệu ứng 'Phá hỗn độn'?"

 Hách Nhân ngớ người khi nghe Veronica nói. Lúc này hắn mới hiểu vì sao khi hắn từ trên núi lao xuống giúp đỡ các kỵ sĩ, họ lại tỏ ra bối rối. Hóa ra không phải do họ huấn luyện chưa đủ, mà là họ gần như mù lòa trong lĩnh vực hỗn độn!

Hách Nhân sờ sờ mắt mình, lờ mờ đoán ra lý do tại sao mình lại khác biệt so với những người khác.

Từ sâu thẳm trong tâm trí, hắn dường như nghe được một giọng nói, giọng nói ấy bông đùa với hắn: "Lão nương che chở ngươi đó."

Hắn nhếch miệng, mang theo nụ cười kỳ lạ lắc đầu: "Thật sự rất cảm tạ nữ thần tỷ tỷ, ta ở chỗ này thành mắt vàng chói lửa."

Rất nhanh, "thị lực" bình thường đến mức tầm thường của Hách Nhân đã được chứng minh.

Khi đoàn kỵ sĩ tiếp tục tiến lên một lúc, một vùng kiến trúc đổ nát hoang tàn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của Veronica và Morian.

Giống như Thánh sơn đột ngột xuất hiện trước mắt, những kiến trúc kia cũng lập tức nhảy ra từ trong bóng tối.

Morian từ trên xuống dưới nhìn Hách Nhân hồi lâu, đến khi hắn cảm thấy sợ hãi, lão kỵ sĩ mới tiến lên phía trước đi về phía di tích: "Mọi người đuổi theo, không được rời đội, tăng cao cảnh giác! Chúng ta trước đây đã đốt lò lửa ở nơi này, có thể sẽ có ma vật hủ hóa bị hấp dẫn tới đây."