Thông tin khôi phục

Ở phía bắc Bạch Thành có một vùng cao địa, tách biệt hoàn toàn với nội thành, được bao bọc nghiêm ngặt bởi một vòng tường thành bên ngoài. Đội vệ binh tinh nhuệ nhất của Talos cùng đoàn pháp sư hùng mạnh nhất đã thề nguyện bảo vệ nơi này đời đời kiếp kiếp. Một trường lực vĩnh cửu cấm bay lượn trên bầu trời cao điểm suốt ba thế kỷ, khiến cho dù là Cự Long hay một con chim nhỏ cũng không thể vượt qua. Trên mặt đất, chỉ có một con đường lớn duy nhất từ khu hoàng gia dẫn đến lối vào cao điểm. Sự phòng hộ nghiêm ngặt này chỉ để bảo vệ một thứ, đó chính là nền tảng lập quốc của bất kỳ quốc gia trật tự nào: Nhật Chước Chi Tháp.

Tòa tháp này ngạo nghễ đứng sừng sững trên vùng đất cao. Quy mô của nó còn hùng vĩ hơn bất kỳ công trình kiến trúc nào trong Bạch Thành, thậm chí đỉnh Kim Sắc Vi cung cũng chỉ có thể sánh ngang với Nhật Chước Chi Tháp. Thân tháp màu trắng được xây bằng nguyệt trường nham phụ ma tinh khiết nhất, mặt ngoài khắc những phù văn cổ mà chỉ các học giả Thánh vực mới có thể giải thích đầy đủ. Các tinh thể màu xanh lam và màu vàng được khảm nạm theo một quy luật nhất định trên tường ngoài tháp, tạo thành một trường năng lượng mạnh mẽ khiến toàn bộ vùng đất xung quanh cao điểm đều thấm đẫm ma lực. Trên đỉnh Bạch Tháp lưu tuyến hình này, ba khối thủy tinh trắng khổng lồ xoay quanh "Dương viêm tinh thể", liên tục khuếch tán sức mạnh trật tự mạnh mẽ từ trong tháp lên tận trời cao.

Không giống như những thánh vật trật tự khác, Nhật Chước Chi Tháp không phát ra những cột sáng mãnh liệt và rõ ràng. Thực tế, ngoài một vòng vi quang, tòa cự tháp thần thánh và mạnh mẽ này hầu như không phát ra bất kỳ ánh sáng nào khác. Nhật Chước Chi Tháp không dùng để thắp sáng bình phong trật tự, mà chức năng chính của nó là trung tâm tái phân phối năng lượng và là then chốt thần lực của tất cả các tháp trật tự trong vương quốc (bao gồm cả lò lửa và Tân Hỏa Chi Tháp). Trong một bình phong trật tự cấp quốc gia, tất cả các tháp cao đều liên hệ với nhau một cách sâu xa. Sức mạnh của chúng hình thành một vùng biển năng lượng trong một chiều không gian khác mà con người không thể nhận thức được. Hình thái thực sự của Nhật Chước Chi Tháp ẩn giấu trong biển năng lượng này, nơi nó tỏa ánh sáng vạn trượng và thống ngự mọi sức mạnh trật tự.

Những điều trên là kiến thức mà các học giả của thế giới Colonia đã xây dựng nên thông qua các mô hình tính toán khác nhau. Thực tế, trong mắt con người, mối liên hệ giữa Nhật Chước Chi Tháp và các tháp cao khác là hoàn toàn không thể nhận biết.

Nhưng Hách Nhân đã nhìn thấy.

Hắn theo Rudolph Tam Thế cùng công chúa, các vương tử đồng thời đi tới Nhật Chước Chi Tháp. Vừa ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy từ đỉnh tháp kéo dài ra vô số tia sáng màu bạc nhạt. Những tia sáng này giăng khắp trên trời, đan thành một mạng lưới lớn, bao trùm gần như toàn bộ bầu trời phía trên đỉnh tháp. Càng xa Nhật Chước Chi Tháp, những tia sáng này càng nhạt dần, rồi biến mất ở cuối tầm mắt.

Rudolph Tam Thế đi tới trước đại môn Nhật Chước Chi Tháp.

Lão quốc vương đặt tay lên cánh cửa được kiến tạo bằng bí ngân, thấp giọng đọc lời thệ ước mà tổ tiên Colonia cùng Sáng Thế Nữ Thần đã lưu lại. Liền sau đó, một trận ầm ầm vang lên, cánh cửa lớn dần dần mở ra hai bên.

Bên trong là một không gian tràn ngập ánh sáng.

Những chùm sáng nhằng nhịt khắp không gian rộng lớn, đột ngột khúc xạ hoặc uốn lượn theo những môi trường không thể nhận ra, tạo thành những hình nổi phức tạp, biến ảo và thần bí. Một khối thủy tinh trắng noãn trôi nổi giữa trung tâm của tất cả ánh sáng. Trong quá trình xoay tròn, tinh thể liên tục bắn ra các loại cảnh tượng kỳ lạ, lạ lùng. Phía dưới thủy tinh là một cái ao bán kính khoảng hai mét, nước trong ao tràn ngập vẻ óng ánh, long lanh, phảng phất như chất lỏng được ngưng tụ từ ánh sáng.

Hách Nhân quan sát kỹ, phát hiện trên bề mặt chất lỏng thực chất có một lớp gì đó đang trôi nổi. Nhìn hồi lâu, hắn mới nhận ra đó là một ngọn lửa màu trắng bạc cực kỳ mỏng manh, trong suốt, gần như không thể thấy rõ.

Ngọn lửa lẳng lặng cháy trên chất lỏng, phảng phất như chuẩn bị tắt bất cứ lúc nào.

"Đây chính là Trật Tự Thánh Hỏa của Nhật Chước Chi Tháp," Rudolph Tam Thế bước đến trước ao, lẳng lặng nhìn tầng ngọn lửa trắng bạc huyễn ảnh kia, "Trong bảy năm qua, dòng máu của ta đã liên tục thiêu đốt ở đây. Lúc mạnh mẽ nhất, nó gần như có thể bao trùm toàn bộ thủy tinh thánh bạch. Nhưng hiện tại..."

Hách Nhân suy nghĩ một chút, quyết định dùng một cách uyển chuyển để nói ra ý kiến của mình: "Ta cảm thấy nó sắp tắt rồi."

"Veronica sẽ nhen nhóm lại ngọn lửa này, và vương quốc Talos sẽ tiếp tục được truyền thừa," Rudolph Tam Thế nói, nhìn hậu duệ duy nhất còn lại sức mạnh Khán Thủ Giả của mình, "Veronica, khoảnh khắc con nhen nhóm ngọn lửa này, con sẽ tiếp nhận quyền trượng của ta. Con sẽ trở thành người thống trị mới của Talos, một nữ vương. Con phải cẩn trọng sử dụng sức mạnh của mình, không được lỗ mãng, tùy hứng như trước nữa."

Veronica sững sờ, rõ ràng vị kỵ sĩ công chúa này trước giờ chưa từng nghĩ nhiều đến vậy: "A? Phụ vương, trước đây người đâu có nói..."

"Ngươi hẳn phải biết nhen nhóm Thánh Diễm có ý vị như thế nào," quốc vương khoát tay áo, "Ta mang các ngươi đến đây không phải để du ngoạn, mà là để các ngươi thấy vương quốc sắp đối mặt với vận mệnh. Veronica, hắc ám đã giáng lâm, trên đại lục này, thậm chí trật tự của các quốc gia trên toàn đại lục sẽ lụi tàn trong đêm đen. Talos rất có thể trở thành ngọn hải đăng cuối cùng le lói trong đêm dài. Đây là một thời đại gian nan, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác. Có lẽ vương quốc của chúng ta cũng sẽ có ngày tàn lụi, nhưng ngươi, ngươi phải trở thành người bảo vệ vương quốc, ít nhất hãy để cho người dân có được những năm tháng bình yên cuối cùng."

 Veronica mấp máy môi, nàng, vị công chúa kỵ sĩ kiên cường, hiếm khi có chút do dự: "Phụ vương, ta... cảm thấy ta không đủ khả năng để làm quốc vương. Về năng lực, Ania thông minh hơn con nhiều. Con chỉ giỏi ra chiến trường, những việc khác con rất vụng về."

 Rudolph Đệ Tam lẳng lặng nhìn trưởng nữ của mình. Một lúc lâu sau, lão quốc vương mỉm cười: "Ta biết mà."

 Veronica ho sặc sụa: "Khụ khụ... Phụ vương, ngài có thể nói giảm nói tránh một chút được không?"

 Rudolph Đệ Tam thở dài: "Ta đã suy nghĩ rất lâu, quả thực không thấy con có tố chất làm quốc vương."

 Veronica: "..."

 "Khụ khụ," lúc này Hách Nhân thật sự không nhịn được nữa, ho khan hai tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện ngày càng kỳ quặc của hai cha con, "Cái kia... ta còn chưa đến lúc bàn giao hậu sự chứ? Chẳng phải đã nói rồi sao, ta đến xem tình hình của Nhật Chước Chi Tháp trước đã. Dù gì ta cũng là một thần chức giả. Nếu ta không có cách nào thì các ngươi bàn chuyện thoái vị nhường ngôi cũng chưa muộn."

 Loon đại công, người vẫn đứng sau quốc vương nãy giờ không nói gì, giờ cũng bước lên phía trước. Hắn mặt không cảm xúc nhìn Hách Nhân một cái, khẽ gật đầu: "Thủ Hộ Giả nói có lý. Dù sao thì Nhật Chước Chi Tháp cũng là kỹ thuật đến từ Thánh Vực, có lẽ người của Thánh Vực có cách kích hoạt lại hệ thống tháp cao mà không cần dùng đến sức mạnh huyết thống."

 Rudolph Đệ Tam nghe vậy hít sâu một hơi: "Đã vậy thì, Thủ Hộ Giả, xin mời."

 Trong giọng điệu của quốc vương không có quá nhiều mong đợi, nhưng sâu trong đáy mắt hắn vẫn ánh lên một tia khát vọng.

Talos vương quốc xác thực còn sót lại một Veronica có thể một lần nữa nhen nhóm ngọn lửa. Nhưng trên đại lục, huyết mạch hậu duệ của những quốc gia khác đều đã mất đi sức mạnh. Với xu thế này, Talos vương quốc sắp trở thành chỗ nương tựa cuối cùng trong hỗn loạn. Tương lai, dù cho những người trong vương quốc được che chở cũng không mấy sáng sủa: Toàn bộ sức mạnh hỗn loạn của thế giới sẽ dồn ép lên vương quốc biên thùy này, kết quả chỉ là kéo dài thời gian hấp hối mà thôi. Vì vậy, dù chỉ có một tia hy vọng, Rudolph tam thế vẫn mong muốn Nhật Chước Chi Tháp của mỗi quốc gia trật tự có thể một lần nữa bừng sáng. Điều này không chỉ vì kéo dài vận mệnh của thế giới, mà còn vì một tương lai tươi sáng hơn cho vương quốc của hắn.

Trong bối cảnh Thánh Vực đã mất liên lạc, Hách Nhân hiển nhiên trở thành niềm hy vọng duy nhất.

Giữa những ánh mắt đầy kỳ vọng, Hách Nhân tiến đến trước khối thủy tinh khổng lồ. Hắn cúi xuống, cẩn thận quan sát cái ao chứa chất lỏng kỳ lạ.

Chất lỏng này rõ ràng không phải nước, nhưng cũng không phải huyết dịch.

Ngọn lửa cháy lẳng lặng trên mặt chất lỏng cũng không phải ngọn lửa bình thường – nó không hề tỏa nhiệt.

"Ta có thể nhúng tay vào không?" Hắn ngẩng đầu hỏi quốc vương, "Ta đã rửa tay rồi."

Quốc vương ngẩn người. Hắn không ngờ "Thủ Hộ Giả" lại kiểm tra thiết bị bằng phương pháp đơn giản, thô bạo đến vậy. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, dường như trong những điều cấm kỵ khi sử dụng Nhật Chước Chi Tháp không có điều nào như vậy, nên hắn gật đầu: "Được, nhưng ngươi phải cẩn thận khi nhúng tay vào. Thứ chất lỏng kia trông bình thường, nhưng thực tế lại chứa đựng năng lượng rất mạnh, người bình thường không thể tiếp xúc quá lâu."

Hách Nhân gật đầu, cẩn thận từng li từng tí đưa ngón tay dò vào mặt nước màu trắng bạc.

Ngay khi đầu ngón tay chạm vào mặt chất lỏng, hắn đột nhiên cảm thấy thế giới tinh thần của mình rung động.

Cảm giác này thoáng qua rất nhanh, ngắn ngủi như một ảo giác. Nhưng Hách Nhân vẫn nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong khoảnh khắc đó. Hắn nhanh chóng phán đoán: Không phải ảo giác!

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn dường như cảm nhận được liên kết tinh thần của mình với thế giới bên ngoài thoáng chốc buông lỏng!

Hắn rút tay ra, thấy chất lỏng màu trắng bạc mỏng manh trên đầu ngón tay đang dần biến mất, như thể bốc hơi. Cảm giác liên kết tinh thần vừa rồi vẫn còn quanh quẩn trong lòng hắn.

Hách Nhân nhíu mày. Lần này, hắn chuẩn bị sẵn sàng, tập trung tinh thần rồi lại lần nữa đưa ngón tay vào "nước".

". . . Trả lời, kêu gọi, Cự Quy Nham Thai Hào kêu gọi hạm trưởng, nghe được xin trả lời, kêu gọi, kêu gọi. . ."

Giọng Nolan vang vọng trong đầu Hách Nhân.

Trong lòng Hách Nhân thầm chửi một tiếng – mất công dằn vặt nửa ngày, cái Nhật Chước Chi Tháp này hóa ra có thể dùng như Wi-Fi!

Siêu tự nhiên lĩnh vực sự tình ngươi nói lý với ai được đây? (chưa xong còn tiếp.)