Thánh tượng phòng khách

Talos, một đạo Thông Thiên thánh quang, không ngừng ảnh hưởng đến thế tục quốc gia Nhật Chước Chi Tháp. Hào quang của nó cũng đồng thời xuyên thấu Colonia, xuất hiện ở giữa thế giới hỗn độn vòng xoáy, và lọt vào mắt những người ở Thánh vực.

Mấy ngày nay, Thánh vực chìm trong bầu không khí căng thẳng ngột ngạt. Ánh sáng của Asuman suy yếu đến giới hạn cuối cùng, tấm chắn mỏng manh bao phủ đại lục lơ lửng giữa trời gần như không thể nhận thấy bằng mắt thường. Trong hư vô vô tận, sức mạnh hỗn độn hắc ám phun trào bên ngoài bình phong, tựa như biển treo ngược, sẵn sàng nhấn chìm toàn bộ đại lục. Cảnh tượng kinh khủng này đè nặng lên trái tim mỗi người ở Thánh vực. Chủng tộc từng kiêu hãnh nay bị tâm tình ủ rũ tuyệt vọng khống chế.

Nhưng trong chớp mắt, một đạo cường quang bừng lên từ bờ bên kia hỗn độn mờ mịt. Cường quang xé rách không gian và thời gian, rọi sáng không gian bên ngoài bình phong như thể xé toạc bầu trời làm đôi. Tình cảnh này khiến mọi người kinh ngạc, rồi đột nhiên nảy sinh một hy vọng không tên.

Trong mắt những người dân Thánh vực thành kính tín ngưỡng nữ thần sáng thế, hào quang này gần như là một thần tích, báo hiệu sự kết thúc của thời khắc hắc ám. Dù ánh sáng dần tan sau mười mấy phút, nó đã cổ vũ rất nhiều người trên mảnh đại lục này.

Tuy nhiên, những người bình thường được cổ vũ là phần nhiều, còn tầng lớp quản lý thực sự vẫn chưa dám lạc quan.

Giáo hoàng Auguste VII triệu tập hết thảy hồng y giáo chủ và cung vua học sĩ trong đại sảnh thuần trắng của Thánh tượng cung. Dưới ánh sáng vĩnh hằng chiếu rọi phòng khách thuần trắng, những người cơ trí và quyền uy nhất của thế giới Colonia, các nhà thần học và bác học gia thảo luận về ảnh hưởng của vệt hào quang kia. Auguste VII ngồi trên bảo tọa giáo hoàng cao ngất, lắng nghe một hồng y giáo chủ báo cáo.

"Thưa bệ hạ, chúng ta đã xác định vệt hào quang kia đến từ Anso đại lục, nhưng không thể xác định địa điểm cụ thể. Sương mù hỗn độn bao phủ quỹ tích vận hành của mỗi đại lục, hiện tại không thể quan trắc chính xác bất kỳ lục địa nào. Chúng ta chỉ có thể dựa vào mô hình thế giới để ước tính vị trí hiện tại của các đại lục khác. Nhưng khi hỗn độn càng lúc càng hung hăng ngang ngược, độ chuẩn xác của loại ước tính vị trí này cũng đang giảm xuống."

Bên cạnh vị hồng y giáo chủ đang lơ lửng một mô hình tinh xảo được điêu khắc từ những viên bảo thạch phép thuật. Mô hình này tái hiện một cách đáng kinh ngạc các chi tiết của năm đại lục lơ lửng giữa trời và hàng chục Phù Không Đảo quan trọng trong thế giới Colonia. Chúng chậm rãi vận hành trên không trung, mô phỏng vị trí đại thể của mỗi lục địa trong biển Karl North dựa trên một số dữ liệu cổ xưa.

Chỉ là, do ảnh hưởng của thủy triều hỗn độn, độ chuẩn xác của mô hình này thực tế không cao lắm.

"Anso đại lục... Rất tốt," Auguste VII xoa xoa thái dương, "Asuman gợi ý lại một lần nữa được chứng minh, khối đại lục này có kỳ tích nữ thần sáng thế hạ xuống."

"Cột sáng ở bình dân cùng hạ tầng giáo sĩ gây nên náo động lớn," một giáo chủ khác đứng lên, "Tin tức tốt là tinh thần của chúng ta đang khôi phục. Giải thích liên quan đến cột sáng đã lan rộng, hiện tại nó được nhận định là thần tích cổ vũ lòng người. Bất quá, tin tức xấu là: Cột sáng biến mất, mọi thứ lại trở về bình thường, ánh sáng Asuman vẫn suy yếu, bình phong Thánh vực không được tăng cường. E sợ hiệu lực thần tích sẽ giảm theo thời gian, nếu không có tích mới mẻ phát sinh."

"Tia sáng chỉ là dấu hiệu, là nữ thần từ thần quốc gửi tới, để chúng ta kiên trì trong thời đại hắc ám này, tỏ rõ chúng ta nên anh dũng tác chiến trong bóng tối, đáp lại ý chỉ nữ thần," Auguste chậm rãi nói, "Người Thánh vực từ không buông bỏ hy vọng, từ xưa đến nay đều vậy."

Một giáo chủ khác đứng ra: "Sức mạnh Thánh sơn Asuman lại giảm một phần trăm, tốc độ suy yếu đã ổn định, phỏng chừng không có thêm gợn sóng. Nhưng theo xu thế này, nhiều nhất nửa tháng nữa, chúng ta sẽ mất hoàn toàn bình phong. Đến lúc đó, Thánh vực sẽ như thế giới phàm tục rơi vào bóng tối, chúng ta sẽ tác chiến trên mảnh đất thần thánh này, hỗn độn máu đen sẽ làm bẩn Thánh địa."

"Vậy chúng ta sẽ cùng chúng tác chiến, như những vương quốc thế tục," một giáo chủ khác cao giọng, "Vương quốc thế tục còn dũng chiến không lùi, người Thánh vực càng không lùi bước. Chúng ta đã khẩn cấp kiến tạo Tân Hỏa Chi Tháp và Nhật Chước Chi Tháp ở các nơi trên đại lục, mượn tàn dư sức mạnh Asuman, những tháp cao này có thể giúp chúng ta vượt qua đợt hỗn độn này."

"Then chốt là thế kỷ tới, nếu Asuman không thể khôi phục, chúng ta vượt qua đợt thủy triều này cũng vô dụng, không thể trút gánh nặng lên con cháu. Ta vẫn kiên trì việc chữa trị Asuman là quan trọng nhất, ta có một phương án..."

Các giáo chủ lại tranh luận về đề tài này, các phương án không thuần thục hoặc viển vông bị đưa ra, rồi bị chính họ phủ quyết. Các cung vua học sĩ cũng dựa vào lý lẽ biện luận, đối chọi gay gắt với giáo chủ đến đỏ mặt tía tai. Mỗi người bọn họ đều là người tốt thành tâm, tận tâm tận lực vì tương lai thế giới và an nguy Thánh vực. Nhưng với trí tuệ phàm nhân, khó có thể giải quyết vấn đề chung cục.

Thánh sơn Asuman.

Hội nghị nửa sau hầu như không có kết quả, Auguste VII phải lên tiếng quát bảo dừng lại mới khiến mọi người thôi tranh luận. Chờ giáo chủ cùng các học giả rời khỏi phòng khách trắng tinh, giáo hoàng mệt mỏi đứng dậy, thân thể già nua phát ra tiếng răng rắc. Hắn cảm thấy chiếc mũ miện trên đầu nặng trĩu như muốn ép gãy cổ, bộ hoa bào cũng như gông xiềng trói buộc tay chân.

Người hầu cận đứng bên cạnh bước lên trước. Người trung niên đã theo Auguste VII ba mươi năm này nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt giáo hoàng, đỡ lấy ngài cởi chiếc kim quan nặng trịch, rồi nhận lấy cây quyền trượng: "Miện hạ, ngài muốn về tẩm cung nghỉ ngơi không?"

"Không," giáo hoàng khoát tay, "Chúng ta đi Thánh tượng thính."

Người hầu cận trợn mắt, có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời, nhưng thói quen nhiều năm khiến hắn nuốt xuống nghi vấn, chỉ khẽ gật đầu.

Thánh tượng thính – nghe tên thôi cũng biết nó có ý nghĩa đặc biệt trong cung Thánh tượng. Phòng khách này gần như là không gian hùng vĩ nhất, cũng là vị trí thần thánh nhất trong cung Thánh tượng. Từ phòng khách trắng tinh, phải đi qua ba hành lang, hai sân trong, hai trường thính mới tới được lối vào. Giáo hoàng đã lớn tuổi, hơn nữa trên đường đến nơi thánh, ngài không muốn dùng phép thuật cho tiện, nên phải mất gần một giờ mới đến được Thánh tượng thính.

Người hầu cận đẩy cánh cửa lớn màu đỏ, giáo hoàng chỉnh lại y phục, bước vào phòng khách.

Trong đại sảnh rộng lớn không có bàn ghế, chỉ có hai hàng cột cao song song nhau, kéo dài từ đầu phòng khách đến cuối phòng. Ánh sáng rực rỡ từ những lỗ tròn trên cao chiếu xuống, khiến không gian phảng phất một tầng thánh quang trắng muốt.

Ở hai bên đại sảnh, sau hai hàng cột, những tượng đắp lớn sinh động như thật đang lặng lẽ ngồi thẳng, uy nghiêm và thần thánh.

Auguste VII bước đi trên con đường ngay giữa phòng khách, tắm mình trong ánh mắt của hai hàng Thánh tượng, như thể đang được các vị vua tổ tiên kiểm duyệt, lòng tràn đầy thành kính, vứt bỏ tạp niệm.

Đây chính là Thánh tượng thính, tên gọi xuất phát từ những tượng đắp thần thánh trong đại sảnh, thậm chí toàn bộ cung Thánh tượng cũng được đặt tên theo nơi này.

Không ai biết ai đã tạc nên những tượng đắp này, ngay cả người sáng lập Giáo Đoàn Quốc cũng không để lại bất kỳ lời nào – gian phòng này đã tồn tại trước khi Giáo Đoàn Quốc thành lập. Hai mươi mốt Thánh tượng như đến từ thời đại trước khi có phàm nhân, và toàn bộ cung Thánh tượng chỉ là một kiến trúc được xây thêm bên ngoài "Thánh tượng thính" mà thôi. Thời gian trôi đi, các đời giáo hoàng thay nhau, các vương quốc thế tục cũng đổi chủ liên tục, chỉ có những tượng lớn bí ẩn trong sảnh Thánh tượng là không hề thay đổi.

Những pho tượng lớn này nếu đứng lên sẽ cao tới mười mét, nhưng kích thước không phải là điều khiến người ta chú ý nhất. Điều thực sự khiến người ta thán phục, thậm chí kính nể, là vẻ ngoài sống động như thật của chúng: Dù được tạc từ đá, chúng vẫn có khuôn mặt rõ ràng, râu tóc đầy đủ như người thật. Cứ như một đám người đá khổng lồ có sinh mệnh đang ngồi ở đó. Chúng không giống như những tác phẩm điêu khắc, mà giống như những sinh vật sống đang ngủ say.

Điều này khiến bất cứ ai lần đầu bước vào Thánh Tượng Thính đều kinh hãi không thôi. Ngay cả Auguste VII vẫn còn nhớ rõ cảm giác sợ hãi và bất an khi lần đầu tiên bước vào nơi này.

Nhưng tất cả đã là quá khứ. Giờ đây, hắn đã là giáo hoàng. Đến Thánh Tượng Thính, tiếp nhận ánh nhìn của từng pho tượng lớn, đây không còn là một thử thách đáng sợ, mà là một sự gột rửa tâm hồn và nội tâm.

Giáo hoàng đi dọc theo đại sảnh đến cuối, sắp đến trước pho tượng được gọi là "Vạn Vương Chi Vương", nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên dừng bước, trợn mắt nhìn về hướng mình vừa đi tới.

Hai hàng tượng lớn vẫn im lặng như trước, khuôn mặt đá lạnh lẽo không chút biểu cảm, ánh mắt của chúng thì nhìn thẳng vào giữa đại sảnh, dường như không có bất kỳ thay đổi nào.

Nhưng Auguste VII lại có một cảm giác sởn gai ốc đang trào dâng trong lòng.

Hắn lắc đầu. Đã nhiều năm rồi hắn chưa từng có cảm giác này, hắn rất kinh ngạc vì sao mình lại thất thố như vậy.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm thấy những thứ đang nhìn mình không còn là những liệt vương vinh quang cổ đại, mà là những thứ đáng sợ không thể miêu tả. Những ánh mắt trống rỗng kia rơi vào người hắn, khiến hắn hoảng sợ sinh ra ảo giác như đang rơi xuống vực sâu.

Lão giáo hoàng lấy lại bình tĩnh, gạt bỏ ảo giác kỳ quái kia ra khỏi đầu. Hắn xoay người, thành kính cúi mình trước pho tượng "Vạn Vương Chi Vương".

"Cửa ngục quan viễn cổ, xin hãy cho ta mở ra..."

Giọng lão giáo hoàng trầm thấp vang vọng trước pho tượng Vạn Vương Chi Vương.

Sau đó, giọng nói này im bặt. (Còn tiếp)