Đột nhiên bái phỏng

"Ngươi biết không, ta đêm qua lại nằm mơ thấy."

 Trên bàn ăn sáng, Hách Nhân vừa nuốt xuống một miếng bánh bao, vừa nói chuyện có chút không rõ ràng.

 Vivian đang xới cơm cho Elizabeth, nghe vậy động tác khựng lại, lo lắng nhìn Hách Nhân: "Lại mơ thấy điềm báo gì sao?"

 "Cái gì mà điềm báo, mơ thấy một đống lộn xộn ấy," Hách Nhân khoát tay, "Không biết có phải mấy hôm nay xem phim nhiều quá không, mộng thấy một đám hải tặc Viking đánh nhau với thủy sư Đại Minh, sau đó cả Poseidon với Osiris cũng xuất hiện, một đám thần tiên đánh nhau chí chóe trên sa mạc, hỏa lực mạnh đến nỗi cháy cả Thiên Đao sơn, cuối cùng Bạch Khởi dẫn hai mươi vạn quân Tần oanh tạc mở cửa thành Troy, đè chết Octavi trên ngai vàng..."

 Lily đang cắm cúi ăn cơm cũng phải ngẩng đầu lên vì cái mớ hỗn độn trong giấc mơ của Hách Nhân: "Chủ nhà, anh mơ cái gì đấy? Mơ cả bộ thông sử thế giới à?"

 "Không mơ thì gọi gì là mơ, mơ thì cần gì logic," Hách Nhân húp một ngụm cháo, tiện tay lau mặt Mèo đang lăn lộn bên cạnh, trên mặt nó dính đầy cơm và váng dầu, "Không biết bao giờ con Mèo này mới dùng đũa quen đây..."

 Nam Cung Ngũ Nguyệt ngồi đối diện thuận miệng nói: "Nó tiến bộ nhiều rồi đấy, ít nhất biết dùng đũa rồi còn gì, trước kia toàn vùi mặt vào bát liếm thôi. Mà nói đến mơ, đêm qua ta cũng mơ."

 Hách Nhân tò mò hỏi: "Cô mơ thấy gì?"

 "Một đám người cổ đại đánh nhau ầm ĩ – chắc tại mấy hôm nay tôi toàn xem phim lịch sử," Nam Cung Ngũ Nguyệt khẽ đung đưa đuôi, "Hình như người Ba Tư đánh nhau với người Ai Cập ấy? Không nhớ rõ lắm, dù sao cũng có cưỡi lạc đà, có xe ngựa, có dùng đao cong, có cung tên, náo nhiệt lắm, mà cuối cùng lại lòi ra một đám lính Đức vác AK thì tôi chịu."

 "Giấc mơ của hai người gần nhau thật đấy," Vivian cười nói, "Đều là thập cẩm lịch sử."

 "Dơi, cô bình thường không mơ à?" Lily ăn xong bánh bao, lại ngẩng đầu vào chuyện.

 Vivian chớp mắt: "Ma cà rồng bình thường không mơ, nhưng ta thì không bị hạn chế, thỉnh thoảng cũng mơ thấy gì đó. Mà hôm qua ta ngủ say lắm, ngủ một mạch đến hơn sáu giờ, không mơ gì cả – lâu lắm rồi ta mới ngủ ngon thế."

 "Thấy chưa, cô đúng là thiếu ngủ," Hách Nhân giật giật khóe miệng, "Ngủ một đêm thấy khỏe hơn không? Ảo giác đỡ chưa?"

 "Ta đâu phải lúc nào cũng bị ảo giác," Vivian hơi bất lực, "Nhưng từ lúc tỉnh đến giờ đúng là không nghe thấy gì nữa."

 Lily nghe vậy thì tò mò: "Nghe thấy tiếng gì cơ?"

"Ngồi xuống đi! Sao việc gì cũng có ngươi vậy," Hách Nhân ấn đầu Lỵ Lỵ, kéo cô nàng Husky về chỗ, rồi mới giải thích, "Vivian bảo mấy hôm nay cứ nghe thấy ai gọi tên mình, chắc là do thiếu ngủ thôi."

Lỵ Lỵ nghe xong có vẻ thất vọng, giọng kéo dài: "Ôi dào, tưởng chuyện gì to tát."

Cả nhà cứ thế quây quần bên bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện, thong thả tận hưởng buổi sáng tốt lành. Cảnh tượng này ở nhà Hách Nhân đã quá quen thuộc, nhưng với Lolisa lại là một trải nghiệm mới mẻ. Nàng tò mò nhìn những người quanh bàn, nhìn đến xuất thần, suýt quên cả đồ ăn trước mặt, đến nỗi Nam Cung Tam Bát phải lên tiếng: "Sao cháu không ăn cơm?"

"À... Dạ, cháu hơi đãng trí," Lolisa giật mình đáp, "Trước giờ cháu có được ăn cơm cùng nhiều người thế này đâu, chưa quen lắm."

Nam Cung Tam Bát buột miệng: "Hôm qua thấy cháu ăn uống cũng thích ứng lắm mà."

"Hôm đó cháu còn hơi... ngơ ngác, chỉ mải thấy lạ thôi ạ," Lolisa thành thật.

"Mà nói mới nhớ, trước kia ở căn cứ thí nghiệm cháu sống thế nào?" Lỵ Lỵ tò mò nhìn bản sao Nữ vương Tinh Linh, "Ngoài lúc phối hợp thí nghiệm thì cháu làm gì?"

"Ngoài thí nghiệm ra? Hầu như cháu không làm gì cả," Lolisa nhún vai, "Ngày nào thí nghiệm cũng ngốn hết hơn nửa sức lực rồi, thời gian còn lại chỉ đủ ăn với ngủ thôi. Thực ra họ cũng không hạn chế tự do của cháu trong căn cứ, còn cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của cháu, trừ việc rời căn cứ ra. Nhưng mà, thật tình mà nói... lúc đó cháu cũng chẳng hứng thú gì."

Lỵ Lỵ thấy lạ: "Cháu chẳng phải thừa hưởng ký ức và tính cách của Nữ vương Tinh Linh à? Lẽ nào vị Nữ vương kia không có thú vui gì sao?"

"Bà ấy thích xử lý công văn với tăng ca đêm đó," Lolisa buông tay, "Cháu bị Tinh Thần Phân Liệt đúng vụ này đây – ngày nào nghiên cứu xong hoặc bị nghiên cứu xong cũng mệt gần chết, xong trong đầu còn có tiếng thúc giục 'Mau đi tăng ca mau đi tăng ca mau đi tăng ca', ta phát ra từ phế phủ cho rằng chuyện đó chán phèo, nhưng một giọng khác lại ra sức nhắc ta đi làm rất có ý nghĩa đi làm rất có ý nghĩa..."

Cuối cùng, nàng như thể nhớ lại nỗi thống khổ khi "nhân cách mẫu thể" đánh nhau trong đầu mình, ôm đầu: "Đừng nhắc chuyện hồi đó nữa, mấy ký ức với tính cách thừa hưởng kia là thứ làm cháu rối rắm nhất..."

"Ờ, hóa ra năm xưa Ma Pháp Hoàng Đế Tinh Linh là một người cuồng việc," Lỵ Lỵ há hốc mồm, "Thảo nào lên được làm Nữ vương."

Itzhak vỗ đầu Elizabeth: "Nghe chưa, ngươi phải cố gắng học tập."

 Tiểu Ác Ma Elizabeth lúc này cảm thấy con đường phía trước của cuộc đời mình nặng trĩu áp lực. . .

 Còn Hách Nhân thì có chút hứng thú nhìn Lolisa, hắn phát hiện vị "Tinh Linh Nữ Vương" này sau khi rời khỏi Halleta đang ngày càng trở nên nhân tính hơn, dường như sau khi rời xa căn cứ thí nghiệm, nhân cách vốn bị áp chế của nàng dần dần thức tỉnh.

 Đây có lẽ là chuyện tốt.

 Nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người bên bàn ăn.

 "Có người gõ cửa!" Lily vểnh tai lên đầu tiên, sau đó dùng sức nhún mũi, "Không phải nhà chúng ta!"

 Trong nháy mắt, tất cả mọi người hành động. Nam Cung Ngũ Nguyệt nhanh chóng thu đuôi rắn vào trong quần, tai và tóc của Lily cũng trong chớp mắt trở về hình người, Elizabeth thuần thục đội mũ lên, Đậu Đậu thì quay người nhảy vào nồi đun nước, không quên đậy nắp nồi lên. Chỉ trong hai giây, đám "quần ma loạn vũ" này đã hoàn thành ngụy trang, độ thuần thục đạt tối thiểu mười điểm.

 Hách Nhân túm lấy cái đuôi nhỏ của Tiểu Ác Ma Elizabeth đang vung qua vung lại mà nàng quên giấu, nhét nó vào trong quần áo, rồi đứng dậy: "Ta đi mở cửa."

 Hắn vừa lẩm bẩm "Sớm thế này ai lại vội vã đến giờ cơm mà gõ cửa" vừa đi ra cổng, kết quả vừa mở cửa đã ngây người.

 Heshana nở nụ cười tươi rói đứng ở cổng: "Vivian đại nhân, ta đến đây để... ơ, sao lại là ngươi?"

 Nụ cười tươi tắn của con dơi nhỏ cứng đờ trên mặt, rõ ràng việc nhìn thấy Hách Nhân đã gây ra một cú sốc lớn cho tâm trạng của nàng. Hách Nhân thấy vậy liền vuốt tóc: "Rất tiếc vì đã khiến ngươi thất vọng, nhưng ta mới là chủ nhà ở đây, ta mở cửa thì có gì sai?"

 "Ờ... không có gì sai," đáng ngạc nhiên là lần này con dơi nhỏ lại không buông lời cay đắng, mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng ít nhất là đang nói chuyện với Hách Nhân một cách bình thường, "Ta đến tìm Vivian đại nhân, có việc gấp cần báo cáo..."

 Hách Nhân ngó đầu ra ngoài nhìn: "Chỉ có một mình ngươi đến?"

 "Có mang theo vài thuộc hạ, nhưng ta bảo bọn họ đi chỗ khác chờ," Heshana vừa nói vừa thăm dò nhìn vào trong phòng, "Mà nói, ta có thể vào nhà nói chuyện được không? Bên ngoài lạnh quá..."

 Sự xuất hiện đột ngột của con dơi nhỏ khiến Hách Nhân vô cùng bất ngờ, nhưng hắn không có lý do gì để ngăn cản người ta ở bên ngoài, nên tránh ra: "Vào đi, vừa hay mọi người đang ăn cơm."

 Lúc này, Vivian đã nghe thấy tiếng động ở cửa, đang đứng dậy hỏi: "Ai vậy?"

 Sau đó, nàng thấy Heshana đang nhào tới với vẻ mặt tươi rói.

 Phản ứng đầu tiên của nàng là tiện tay tạo ra một quả cầu điện tròn, một tay giơ quả cầu điện, một tay chỉ vào con dơi nhỏ: "Đứng im đó! Ngươi mà dám nhào tới, ta cho ngươi ăn một quả rồi sống dở chết dở!"

Heshana cũng bị quả cầu điện của Vivian dọa cho lớn mật, phản ứng có thể nói là nhanh nhẹn, thắng gấp tại chỗ rồi dừng lại ở khoảng cách bàn ăn ba mét: "Vivian đại nhân! Ta đến thăm ngài đây!"

"Ngươi tới làm gì?" Vivian cũng bị đứa bé nghịch ngợm đột nhiên chạy tới này làm giật nảy mình, sau khi hỏi xong liền quay đầu nhìn về phía Lily, "Đã gặp Heshana nhiều lần như vậy rồi, ngươi vậy mà không đoán ra được mùi vị của nó? Cái mũi của ngươi để làm gì vậy?"

Lily miệng còn nhét nửa cái bánh bao: "Không có cách, cả bàn cơm thơm quá, lập tức không nhớ ra được là nàng."

"Được rồi được rồi, biến về đi thôi, làm ta sợ bóng sợ gió một trận," Hách Nhân lau mồ hôi lạnh trên trán trở về, trong lòng tự nhủ con dơi nhỏ tinh này làm việc vẫn là rất khó đoán, lại đột nhiên chạy tới, "Nó nói có tình báo quan trọng muốn nói với ngươi, bất quá ta cảm thấy nó chỉ là tìm cớ đến tìm ngươi thôi."

"Đúng vậy đúng vậy," Heshana không hề che giấu ý tứ gật đầu lia lịa, sau đó phối hợp kéo một cái ghế từ nơi không xa đến ngồi cạnh bàn ăn, "A nha, đang ăn cơm đấy à, là tay nghề của Vivian đại nhân! Ta ăn ké một bữa có được không? Ai, còn có canh nữa này..."

Con dơi nhỏ tinh dùng mặt dày mày dạn chống lại ánh mắt của Vivian, đồng thời thuận tay mở nồi nước trên bàn ra, sau đó cùng Nhân Ngư nhỏ trong nồi bốn mắt nhìn nhau.

Heshana: "... Canh cá à?"

"Đừng gây thêm phiền phức, nói nhanh chuyện gì xảy ra," Vivian trừng mắt con dơi nhỏ tinh, "Ta biết rõ ngươi, dù là muốn đến tìm ta cũng sẽ không tùy tiện tìm lý do vụng về như vậy——rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà ngươi phải thân chinh đến đây?"

Heshana chào hỏi Đậu Đậu trong nồi, sau đó lúng túng nhìn Vivian: "Quả nhiên không thể gạt được ngài mà... Kỳ thật cũng không có gì to tát, chỉ là một lãnh địa gia tộc của ta đột nhiên xuất hiện một thứ kỳ quái, sau đó ta cảm thấy các ngươi có thể sẽ hứng thú với thứ đó."

Tác giả: (đề cử một quyển sách, « làm cái pháp sư náo cách. Mệnh », kỳ huyễn loại, văn phong nhẹ nhõm, chưa kết thúc, cảm giác còn có thể, ưa thích dị giới kỳ huyễn + nhẹ nhõm hài hước văn phong có thể đi nhìn một chút. )