Phong vân tế hội

Hác Nhân không đổi sắc mặt quay đầu lại, nhìn gã Vu sư vẫn luôn giấu mặt sau bóng tối của mũ trùm. Hắn không thể nhìn rõ toàn bộ gương mặt đối phương, chỉ thấy một chiếc cằm gầy gò, không có râu ria lún phún nhô ra từ vành mũ.

 "Ngươi có ý gì?" Hác Nhân hỏi, giọng điệu bình thản.

 "Ta rất giỏi quan sát lòng người," gã Vu sư khẽ nghiêng đầu, giọng nói như đã qua xử lý ma thuật, nghe có tiếng vọng rỗng tuếch, "Ta nhận thấy ngươi không vội tìm chỗ nương tựa. Nên ngươi không hề hứng thú với 'Ám Ảnh Chi Thành' mà phù thủy kia nhắc đến. Ngươi tiếp cận bọn họ vì mục đích khác."

 Hác Nhân tò mò nhìn gã Vu sư đột ngột đến bắt chuyện, rồi nhún vai: "Ngươi muốn nói sao cũng được. Đằng nào mọi người chả vì lợi ích riêng mà xúm lại. Thời buổi này ai mà chẳng có bí mật. Nguyên nhân với quá trình không quan trọng, kết quả như ý là được."

 "Ngươi nói đúng," gã Vu sư hình như khẽ cười, "Nguyên nhân và quá trình không quan trọng, kết quả như ý là được. Vậy nên phu nhân Mary sẽ không để ý lai lịch và mục đích của ngươi đâu. Bọn họ chỉ cần sức mạnh của ngươi và đồng bọn thôi."

 Hác Nhân càng thấy gã Vu sư này kỳ quái, bèn hỏi thẳng: "Ngươi tìm ta chắc không chỉ để nói mấy lời này chứ?"

 "Ngươi đã nghe về Kỵ Sĩ Gác Đêm Haroun chưa?"

 Hác Nhân sững người, cảm thấy mình vừa nghe một cụm từ xa lạ, hơn nữa gã Vu sư này hình như đang hiểu lầm gì đó: Hắn coi mình là người trong giới? Hoặc là có chung mục tiêu?

 Hác Nhân không dám chắc "Kỵ Sĩ Gác Đêm Haroun" có liên quan đến giấc ngủ say của Vivian hay không, nên đáp lấp lửng: "Câu hỏi này quan trọng lắm sao?"

 "Không, xem ra ngươi không biết thật," gã Vu sư thấy phản ứng của Hác Nhân thì dứt khoát kết thúc câu chuyện, "Vậy được rồi, có lẽ ngươi không phải 'người đồng hành' ta tưởng tượng. Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng được trò chuyện với một Vu sư mạnh mẽ cũng là một niềm vui."

 Nói xong, gã Vu sư kỳ quái kia quay người định đi. Hác Nhân thấy vậy vội gọi với theo: "Ê, chờ chút! Còn chưa biết tên ngươi là gì, không thể cứ gọi là mũ trùm mãi được chứ?"

 Gã Vu sư khựng lại, lát sau mới vọng lại: "Ta hay hoạt động bên ngoài, không tiện lộ tên thật. Ngươi có thể gọi ta là Barn, đây là bí danh ta hay dùng trong giới ma pháp hắc ám, và cũng là cái tên ta nói với đám phù thủy."

 Chờ Barn đi khuất, Hác Nhân mới bĩu môi: "Tặc tặc... Ta còn tưởng mình là diễn viên thực lực chứ... Ghét nhất giao thiệp với mấy người nhìn thấu mọi chuyện. Thông minh quá làm gì."

"Chủ nhà, chủ nhà, ta ăn no rồi!" Lily không hề báo trước, chạy vù vù tới. Cô nàng Husky thực sự rất vui vẻ trong lúc ăn cơm, lúc này nhìn cô lau đầy mặt, "Ôi chao, chủ nhà, biểu tình của ngươi thật kỳ quái nga, có chuyện gì sao?"

 "Không có gì, ta vừa cùng một người thần thần bí bí nói chuyện vu vơ," Hác Nhân lắc đầu, sau đó đột nhiên nghĩ đến cô nàng Husky này tuy rằng gì cũng đều không hiểu, nhưng ít nhất cũng là người sống cả thế kỷ, đồng thời bình thường cũng xem không ít các loại sách vở tạp nham, không chừng lại biết chút kỳ văn dị sự. Vì vậy hắn hỏi thêm một câu, "Ngươi có biết một tổ chức hoặc danh từ nào tên là 'Haroun kỵ sĩ gác đêm' không?"

 "Haroun kỵ sĩ gác đêm? Nghe như là tay chân của người nào đó," Lily suy nghĩ một chút, dứt khoát lắc đầu, "Không biết. Chủ nhà ngươi hỏi cái này làm gì?"

 "Không có gì, thuận miệng hỏi thôi, bất quá nếu ngươi nghe thấy ai nói về nó thì nhớ nói cho ta biết."

 Cô nàng Husky cố sức gật đầu, vui vẻ đáp ứng ngay, không hề suy nghĩ nhiều. Hác Nhân thấy dáng vẻ này của cô nàng thì trong lòng thoải mái hẳn lên: Quả nhiên là nói chuyện với người ít đầu óc thì đỡ lo hơn...

 Bởi vì còn chưa quen thuộc với đám phù thủy, cho nên Hác Nhân cũng không tìm ai để hỏi thăm lai lịch của Barn. Hơn nữa mục đích của hắn ở đây cũng rất đơn thuần, chỉ là vì tìm kiếm Vivian đang ngủ say mà thôi, cho nên chân tướng của những nhân vật không liên quan hắn cũng lười tìm hiểu. Bước tiếp theo hắn chuẩn bị tìm bà Mary để hỏi thêm một chút tình báo liên quan đến "Hasena", để xác nhận xem có phải là con dơi tinh nhóc con nghịch ngợm mà hắn quen hay không. Tuy rằng hắn không cho rằng Hasena có bản lĩnh để bị một đám người khu ma bắt lại, nhưng chuyện mấy nghìn năm ai mà nói trước được, nhỡ đâu con dơi nhỏ kia trước đây đã từng có một đoạn kinh nghiệm vấp ngã như vậy, sau đó vì ngại mất mặt nên đã giấu kín chuyện này thì sao, ai mà biết được...

 Bất quá khi Hác Nhân vừa định tìm bà Mary để nói chuyện thì một loạt âm thanh vỗ cánh đột ngột từ trong trời đêm truyền đến, cắt ngang hành động của hắn.

 Đám phù thủy nghe thấy âm thanh này cũng đều dừng lại cuộc trò chuyện, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

 Màn sương bao phủ toàn bộ nghĩa địa mở ra một lỗ hổng, một con cú mèo trắng đặc biệt bắt mắt trong trời đêm bay qua bóng tối, vững vàng đáp xuống trước mặt phù thủy Helen. Trên đầu con cú mèo có một chùm lông chim màu trắng, trong ánh mắt lộ ra vẻ linh quang như con người, hiển nhiên cũng là một con ma sủng.

 "Roma!" Helen thấy con cú mèo thì lập tức kêu lên, "Sao đi lâu vậy? Ngươi dò hỏi được tin tức gì?"

Được gọi là Roma, con cú mèo vỗ cánh, một giọng nam trầm ấm giữa tiếng thở dài cất lên: "Ôi, đêm tối cô đơn lạnh lẽo này, giống như nội tâm ta tịch mịch đau thương. Đáng thương Roma trong bóng đêm xuyên qua, lại chỉ có thể truyền lại tin tức bi thống hơn cả hắc ám. Lắng nghe gió đêm lạnh lẽo đi, trong gió là lời ai oán khóc than. Đáng thương Roma ơi, lần này ngươi lại mang đến điều gì khiến người ta bất an đây..."

 Phù thủy Helen nhấc chân dẫm lên bàn, đầu ngón chân chọc vào đầu con cú mèo: "Nói thẳng vào vấn đề!"

 "Phù thủy Hasena vì thực hiện hắc ma pháp, chứng cứ vô cùng xác thực, đã nhận tội và bị phán xử hỏa hình, trưa mai sẽ hành hình..."

 Hác Nhân nghe xong liền ngớ người, trước giờ không nhìn ra vị phù thủy xinh đẹp hiền lành này lại có mặt như vậy.

 Sau đó hắn mới phản ứng được chuyện quan trọng hơn: Ngày mai trong thành sẽ công khai hành hình chết cháy phù thủy tên "Hasena"?

 Tin tức này khiến các phù thủy khác lập tức xôn xao. Vị phù thủy có khuôn mặt ốm yếu đứng lên đầu tiên: "Chúng ta phải lập tức hành động."

 Mary phu nhân cũng đứng dậy: "Loài người cuối cùng cũng quyết định động thủ. Hasena rời khỏi địa lao của giáo đường chính là điều kiện tốt nhất để chúng ta ra tay, cũng là cơ hội cuối cùng. Trưa mai trước khi hành hình, chúng ta phải cứu nàng ra!"

 Một phù thủy nghi ngờ: "Nhưng Thợ Săn Ma đã sắp đến..."

 "Cho nên chúng ta phải kết thúc chuyện này trước khi bọn Thợ Săn Ma thực sự đến," Mary phu nhân nhìn quanh với ánh mắt sắc bén, "Việc loài người chọn ngày mai để động thủ là đang cho chúng ta cơ hội. Thợ Săn Ma không thể đến nhanh như vậy, trước khi chúng đến, chúng ta hoàn toàn có thời gian giải cứu sứ giả đến từ thành phố bóng tối và rút lui an toàn."

 Vài phù thủy nghe Mary phu nhân nói xong thì nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn có người mang vẻ do dự trên mặt. "Tình báo" "Thợ Săn Ma sắp đến" mà Hác Nhân mang đến rõ ràng đã làm dao động dũng khí của những người này. Trước đây, các nàng có thể lên kế hoạch hoàn hảo và đầy tự tin, nhưng khi Thợ Săn Ma xuất hiện, sự tự tin của các nàng có vẻ hơi thiếu.

 "Cuộc sống an nhàn chắc chắn sẽ không từ trên trời rơi xuống. Muốn tự do vui chơi trong thế giới hắc ma pháp, nhất định phải sớm mạo hiểm một chút, nếu không chúng ta chỉ có thể tiếp tục sống cuộc đời trốn đông trốn tây. Hơn nữa, dù có Thợ Săn Ma thì sao? Vu sư Hác Nhân đã chứng minh rồi, Thợ Săn Ma không phải là không thể chiến thắng. Hiện tại chúng ta có một Vu sư cường đại như vậy gia nhập, hơn nữa còn có một người sói tương trợ, thêm vào lực lượng của tất cả mọi người, Thợ Săn Ma không còn đáng sợ nữa! Nhưng," Mary phu nhân nói, giọng dần lạnh xuống, "Nếu vẫn còn ai muốn rời đi, có thể nói ra ngay bây giờ, ta sẽ 'thỏa mãn' yêu cầu này."

 Helen khẽ hắng giọng, nhìn về phía Hác Nhân: "Vu sư, ngươi có thể ước tính số lượng Thợ Săn Ma đó không?"

"Ta đã nói rồi, số lượng cụ thể thì không rõ. Nhưng ta có thể khẳng định số người của chúng không nhiều, tối đa chỉ là đội nhóm ba bốn người."

Hác Nhân vội vàng giảm bớt sự đáng sợ của "Săn Ma Nhân" trong lời hắn, vì hắn sợ đám phù thủy này bị Săn Ma Nhân dọa sợ, bỏ nhiệm vụ mà chạy về nhà. Nếu "Hasena" – con dơi nhỏ mà hắn biết, bị thiêu sống trong thành, thì hắn còn tìm manh mối ở đâu được?

Nghe tin này, đám phù thủy quả nhiên trấn tĩnh hơn nhiều.

Mary phu nhân hài lòng nhìn tình hình trước mắt, giơ tay lên: "Tốt, vậy chúng ta quyết định trưa mai hành động, về kế hoạch cụ thể..."

Hác Nhân vừa nghe đám phù thủy bàn kế hoạch "cướp pháp trường" ngày mai, vừa suy diễn hành động trong đầu, vừa miên man suy nghĩ.

"Huyết pháp sư" tên Hasena kia có phải là con dơi nhỏ mà mình biết không? Hay chỉ là trùng tên? Nếu đúng là nàng, tại sao nàng lại bị đám người kia bắt? Tại sao lại bị coi là "Huyết pháp sư"? Huyết pháp sư tuy dùng máu tươi trong ma pháp, nhưng lại là hai khái niệm hoàn toàn khác với hấp huyết quỷ. Chuyện gì đã xảy ra ở đây?

Trong lúc đám phù thủy trốn trong nghĩa địa bàn kế hoạch đại sự, ở một con đường đất xa xôi bên ngoài thành phố, một nhóm người mặc đồ đen đang đốt lửa trại nghỉ tạm.

Ngựa của họ được buộc vào những gốc cây khô bên đường, yên ngựa treo những thanh thánh ngân trường kiếm sáng loáng.

Một người đàn ông cao lớn đứng dậy từ đống lửa, nhìn về phía thành phố: Trong màn đêm, phía thành phố chỉ có vài ngọn đèn dầu yếu ớt, hầu như không thấy rõ chi tiết gì. Nhưng người đàn ông này tập trung tinh thần, như thể đã thu hết mọi thứ vào đáy mắt.

Một phó thủ trẻ tuổi đứng lên theo: "Trưởng giả, loại địa phương nhỏ này có đáng để ngài đích thân ra tay không?"

Người đàn ông quay đầu nhìn người hậu bối non nớt một cái, rồi lại quay đi: "Thợ săn giỏi không bao giờ coi thường bất kỳ cuộc đi săn nào, hơn nữa... Các ngươi không biết ả nguy hiểm đến mức nào đâu, nhất là khi sắp tỉnh giấc..."