Thời không bị xé rách.
Dù đã suy yếu hơn chín nghìn năm, và dù đã hao tổn khi bổ ra hành tinh, thần lực vẫn kinh khủng tuyệt luân. Nó ẩn núp trong thế giới được chồng chất từ những mảnh vỡ lịch sử, chưa từng cố định hoàn toàn. Khi thần lực đồng nguyên cộng hưởng với nó, năng lượng tích lũy bùng nổ trong chớp mắt.
Kẽ nứt tái nhợt vắt ngang cấu trúc thời không mở rộng và vặn vẹo thành những hình thái đáng sợ. Những vết rạn nhỏ xung quanh lan tràn khắp nơi. Nơi kẽ nứt đi qua, vật chất, năng lượng và không gian đều tan vỡ thành những nguyên tố cơ bản nhất. Không gian vốn hỗn loạn càng thêm hỗn độn dưới cơn bão thần lực. Biển mây vô tận cuộn lên những cơn bão cao hàng chục cây số. Dư ba thần lực tạo ra hàng tỷ tia sét trong những cơn gió lốc này. Trước sức mạnh kinh khủng đó, cấu trúc thời không đang lan tràn cuối cùng cũng dừng lại.
Hách Nhân có thể thấy rõ bằng mắt thường biên giới chiến trường "sụp đổ" trên diện rộng. Trong không gian xuất hiện vô số lực hút siêu mạnh. Nơi bão thần lực quét qua, ánh sáng uốn lượn kỳ lạ, tạo thành những màn chắn kỳ quái. Bên trong màn chắn, có thể thấy rõ những tinh hạm Gorgon bị ô nhiễm bởi Phong Hiêu chi lực cùng với phi thuyền, binh sĩ và công trình kiến trúc từ các kỷ nguyên khác tan rã.
"Cấu trúc thời không dừng tăng trưởng, đi vào giai đoạn tan rã..." Trí tuệ nhân tạo phụ trợ vô cảm báo cáo thông tin thu thập được, "Cường độ bão thần lực suy yếu nhanh chóng, dự kiến vượt qua điểm cân bằng sau ba phút..."
Lượng thần lực Leah để lại trong tầng thời không này không đủ để phá hủy mọi thứ hoàn toàn, nhưng với Hách Nhân, lượng "buff" lớn này là quá đủ.
Thần lực càn quét biên giới chiến trường, không chỉ ngăn chặn cấu trúc thời không tiếp tục tăng trưởng mà còn kìm hãm tốc độ "nổi dậy" của những hạm đội cổ đại bị hủ hóa.
"Thời cơ tiến công đã đến!" Saraman gầm lên trong hệ thống chỉ huy của hạm đội thủ hộ, "Vì mẫu thân! Vì chúng sinh!"
"Vì mẫu thân, vì chúng sinh!"
Hạm đội thủ hộ, vốn bị áp chế và liên tục rút lui, bắn ra toàn bộ hỏa lực. Vô số chùm sáng cao năng và phi đạn trút xuống những tàn tích hủ hóa còn sót lại sau sóng xung kích thần lực. Biển mây đỏ hỗn loạn bỗng chốc bùng cháy.
Máy bay không người lái quân đoàn cũng hoàn thành một vòng mới Yên Diệt Trường Mâu bổ sung năng lượng, theo khai hỏa chỉ lệnh hạ đạt, trên trăm đạo chùm sáng màu trắng chói mắt từ trong trận địa quân đoàn tán phát ra, đâm xuyên qua vô tận biển mây hỗn độn, rồi chậm rãi di động tới trên chiến trường, cắt chém ra từng đạo đường vân băng liệt không gian.
Phía trên chiến trường, không gian cuộn lên, bày biện ra tinh không hư ảo. Những quần tinh biến dị, cực đại, điên cuồng kia là ký ức ác mộng về sự diệt vong của vũ trụ. Dưới ảnh hưởng của sóng xung kích thần lực đến tiếp sau, chúng lung lay, rung động, rồi nhao nhao rơi xuống.
Mà phía dưới chiến trường, biển mây vô tận rốt cục bị xông mở từng đạo vết nứt. Khi tính ổn định của kết cấu thời không hạ thấp đến cực điểm, thần lực cộng minh mãnh liệt tới cực điểm, tấm bình phong chia cắt thế giới này cũng không còn vững chắc. Thông đạo nhỏ bé và ngắn ngủi xuất hiện giữa tầng sâu và tầng ngoài thế giới. Hách Nhân nhìn hình ảnh truyền đến từ máy giám thị, hắn nhìn thấy mây và núi Raahe Ryan, đại địa bị chiến hỏa bao trùm, cùng một tòa thành trì màu đen, một chi quân đội đang tiến đến rất gần.
......
Mưa to có chút dịu bớt, nhưng vẫn không ngừng rơi.
Tác chiến trong mưa to không phải là một hành động sáng suốt. Nếu là trên chiến trường bình thường, đối mặt với địch nhân bình thường, một chỉ huy quan bình thường tuyệt sẽ không chọn tiến công một tòa thành trì kiên cố trong cơn mưa to như trút nước.
Nhưng Constance biết, mình không có lựa chọn nào khác, thế giới này cũng không có lựa chọn khác.
Mưa to sẽ không ngừng, nó không phải là hiện tượng tự nhiên, mà là sự thể hiện của thế giới khi điên cuồng. Cơ hội chỉ có một lần. Cơ hội duy nhất để đứng trước sào huyệt của "Chôn vùi" Chi lực và phát động tiến công trực diện, chỉ có một lần.
Đây là cơ hội duy nhất từ khi kỷ nguyên thứ nhất bắt đầu cho đến hôm nay, trong vô số thời gian mẫn diệt, kỷ nguyên giao thế, và luân hồi chôn vùi.
Một con quái vật hủ hóa sắp chết gào thét xông ra từ trong mưa. Khuôn mặt dữ tợn xấu xí của nó đã hoàn toàn không còn đặc điểm của con người. Thậm chí trên thân cũng không còn dấu hiệu của tứ chi người, chỉ có thể thấy một chút tàn phiến kim loại treo trên vỏ ngoài, cho thấy nó có thể đã từng là một kỵ sĩ hắc kiếm, hoặc là thành viên của đế quốc binh đoàn.
Constance đưa tay, huy kiếm. Ma lực cường đại tập trung trên lưỡi kiếm, bắn ra lực lượng còn mạnh hơn ánh sáng lưỡi dao kiếm gãy kỵ sĩ. Quái vật còn chưa kịp nhào vào trước mặt nàng đã bị một kiếm chia làm hai nửa, hóa thành đầy trời bụi mù trong màn mưa.
"Tiếp tục tiến lên! Cảnh giới cánh! San bằng tất cả vật che chắn, bao gồm mỗi một khu dân cư các ngươi nhìn thấy!"
"Quái vật có thể xuất hiện từ bất kỳ đâu!"
Phương xa truyền đến tiếng rống của chỉ huy tiểu đội, thanh âm của bọn hắn xuyên thấu màn mưa. Tiếng pháo và tiếng nổ vang lên từng đợt, chấn động không khí tạo thành những làn sóng xung kích mà mắt thường có thể thấy được. Nhà cửa cổ kính của đế đô bị pháo nhiên tinh phá hủy, những pho tượng và tháp lâu của thành phố tràn ngập lịch sử và vinh quang cũng sụp đổ trong chiến trường ma pháp. Tất cả những thứ ngã xuống đó đều là những gì Constance đã chứng kiến từ khi còn nhỏ.
Hôm nay, chỉ trong một ngày, tất cả sẽ tan thành mây khói.
Những người khổng lồ kia đứng ngoài thành, cùng với "tiểu nữ hài" mà bọn họ trung thành, từ xa quan sát chiến trường này như thể tuân thủ một tín điều cổ xưa, đứng ngoài cuộc chiến như một nghi lễ trang trọng.
Binh sĩ không hề nghi ngờ hay phàn nàn về điều này.
Constance chém đôi một con quái vật, tay kia phóng ra một đạo thiểm điện, cứu một chiến sĩ bắc cảnh bị ngã do bước chân không vững.
Nàng nhìn thành phố đang dần bị hủy diệt trong chiến hỏa, trong đầu lại hiện lên lời tự nhủ của Leah:
"Ngươi biết chân tướng thế giới này chứ? Về chân tướng luân hồi..."
"Chúng không phải lời nguyền rủa, không phải ác ý của thế giới, mà là di sản duy nhất mà tổ tiên để lại cho các ngươi. Đó là cái giá lớn mà họ đã trả, để đoạt lại chút hy vọng từ tận thế và tai ách."
"Trong khi các ngươi chiến đấu, một chiến trường khác cũng đang bùng nổ..."
Một tiếng ù ù vang lên từ không trung, ngay cả cơn mưa lớn không ngớt dường như cũng dịu bớt. Binh sĩ kinh ngạc hét lên, Constance cũng ngẩng đầu nhìn.
Nàng thấy tầng mây vỡ ra, một không gian hỗn độn, ô trọc xuất hiện trên trời, vô số chiến hạm đang chém giết trong không gian đó.
Lần này, nàng không phải thấy cảnh tượng thế giới khác qua cộng hưởng thần lực, mà là do thời không xé rách khiến hai thế giới giao thoa. Vì vậy, không chỉ nàng mà cả binh lính bình thường cũng có thể thấy dị tượng trên bầu trời.
"Đừng để ý bầu trời!" Nàng rống lớn, ma lực gia trì khiến thanh âm vang vọng khắp chiến trường, "Tiếp tục tiến lên!"
"Tiếp tục tiến lên! Tiếp tục tiến lên!"
Các cấp chỉ huy nhanh chóng duy trì trật tự. Trước mắt Constance lại hiện lên khuôn mặt thương hại của Leah.
Nàng nghe thấy giọng Leah vang lên trong đầu: "...Nhưng Constance, ngươi biết không? Ngươi không phải là người thừa kế thực sự, hay nói đúng hơn, ngươi không phải là một người thừa kế bình thường..."
Nàng gần như bản năng vung kiếm, gạt đi một vuốt đen đang tấn công.
"Từ khi biết ngươi có thể dùng phương thức truyền ý thức tương tự như Hắc Kiếm Kỵ Sĩ, nhảy chuyển giữa mười nhân bản, ta đã sinh ra một chút hứng thú với ngươi. Hơn nữa, chúng ta biết phương thức sinh ra không giống bình thường của ngươi: ngươi được Bolund Hoàng đế mang ra từ một hồ dung nham hơn hai trăm năm trước. Ngươi không giống những người thừa kế đoản mệnh, có cha mẹ bình thường, cũng không giống những người thừa kế trường thọ đến từ Thượng Cổ..."
Con quái vật với móng vuốt đen ngã xuống, thân thể hắn nhanh chóng tan biến trong cơn mưa lớn. Khuôn mặt hắn, vào khoảnh khắc cuối cùng, trở lại hình dạng con người, một người đàn ông với tướng mạo bình thường, một người lính vô danh của đế quốc.
Hắn còn nở một nụ cười với Constance, nụ cười mang theo sự ngưỡng mộ.
Giống như rất nhiều binh lính và kỵ sĩ đế quốc khi yết kiến công chúa, dù họ luôn cố gắng che giấu, nhưng Constance luôn phát hiện ra ngay lập tức.
Constance ngẩng đầu, thấy hoàng cung đã ở trước mắt, nơi nàng sinh ra và lớn lên. Nhìn những bức tường cao quen thuộc và những ngọn tháp, nàng thấy lòng mình bình tĩnh hơn dự đoán.
Các chiến sĩ bên cạnh đều đã mang thương, những kỵ sĩ gãy kiếm cùng nàng xông vào thành cũng chỉ còn lại chưa đến một nửa. Vô số binh sĩ hình thành phòng tuyến ở phía sau, ngăn chặn những con quái vật đang phản công. Trong màn mưa lớn, những bóng hình đó trở nên vô cùng xa xôi.
Phần lớn binh sĩ ngã xuống trên đường đi đều tự kết liễu khi bị thương do nanh vuốt của Chôn Vùi tấn công, hoặc khi thể lực cạn kiệt và tụt lại phía sau. Hầu như tất cả đều tự kích hoạt phù văn thạch mang trên mình, nổ tan xác.
Như vậy, số lượng kẻ địch sẽ không tăng lên.
Cổng hoàng cung mở rộng, bên trong tĩnh lặng đến lạ thường. Trong khi ở những nơi khác của thành phố, quái vật biến dị xuất hiện khắp nơi, thì ở nơi đầu nguồn Chôn Vùi chiếm giữ này, mọi thứ lại yên tĩnh như một chốn cực lạc.
Constance hít sâu một hơi. Trong đầu nàng lại vang lên giọng nói, dù còn non nớt nhưng lại khiến người ta tin cậy và an tâm: "Constance, ta đã kiểm tra linh hồn ngươi, ngay cả khi ngươi không nhận ra. Ngươi biết vì sao ngươi có thể dễ dàng truyền ý thức giữa mười nhân bản mà không hề khó chịu hay trì trệ không?"
"Bởi vì linh hồn của ngươi là nhân tạo."
Charlemagne bước tới trong màn mưa, hơi nóng bốc lên từ người hắn. Tay hắn cầm thanh Ys thánh kiếm lừng danh "Liệt Dương". Hắn nhìn Constance, vẻ mặt trầm ổn hơn trước: "Bên trong có gì đó kỳ lạ, chúng ta nên..."
Constance phất tay ngắt lời hắn: "Ta lên trước, những người khác theo ta."
Không chút do dự, Charlemagne lập tức bắt đầu chỉnh đốn binh sĩ dưới tay. Các kỵ sĩ kiếm gãy và chiến sĩ bắc cảnh cũng nhanh chóng tập hợp, tạo thành đội hình phòng ngự tiến lên sau lưng Constance và hai bên cánh.
"Constance, linh hồn của ngươi được tạo thành từ vô số mảnh vỡ và ký ức. Những ký ức đó chính là 'Tri thức truyền thừa' mà ngươi biết, còn những mảnh vỡ tạo nên linh hồn ngươi có lẽ đến từ những người thừa kế thực sự."
Trong cung điện tĩnh lặng đến lạ thường, khi bước qua đại môn, người ta có cảm giác như lạc vào một thế giới khác. Nơi này không có bất kỳ quái vật nào, cũng không thấy vết máu hay dấu vết chiến đấu, nhưng ai cũng cảm nhận được một nguồn sức mạnh hắc ám đáng sợ đang chiếm cứ nơi đây.
Trên mỗi hành lang, sau mỗi cánh cửa, dưới mỗi ngọn đèn, đều ẩn hiện những bóng đen không rõ.
"Nếu suy đoán của chúng ta là đúng, Constance, người tạo ra linh hồn ngươi hẳn là phụ thân ngươi. Cái hồ dung nham nơi ngươi sinh ra, rất có thể cũng do Bolund tạo ra để xóa dấu vết. Mục đích của hắn... e rằng vì hắn là người thừa kế chân chính duy nhất còn lại."
"Hắn tạo ra ngươi, cho ngươi tri thức vốn có của người thừa kế, và nói cho ngươi sứ mệnh của người thừa kế. Nhưng những ký ức luân hồi của ngươi thực ra đều là giả tạo. Thời gian ngươi thực sự sinh ra là hai trăm năm trước, những gì ngươi thực sự trải qua... chỉ là hai trăm năm này thôi."
Một đường tiến thẳng vào chính điện, Constance nhìn thấy bóng người trên vương vị. Giống như trong ký ức, hắn ngồi trên ngai vàng, vẫn mặc bộ giáp trụ, thậm chí che cả khuôn mặt sau lớp giáp nặng nề.
Ngoài ra, trong đại điện không có bất kỳ thị vệ hay quan viên nào.
Long hồn Hoàng đế Bolund cứ thế cô độc ngồi đó. Trước khi Constance và các chiến sĩ của nàng đến, chỉ có một mình hắn trong toàn bộ hoàng cung, giống như thân phận duy nhất của hắn trên thế gian này, người thừa kế cuối cùng.
Cũng là vị đế vương cô độc nhất trong kỷ nguyên này.
Là vật dẫn của sức mạnh chôn vùi trong kỷ nguyên này, cội nguồn của mọi quái vật biến dị, nhưng Bolund dường như không có bất kỳ biến dị nào có thể thấy bằng mắt thường. Ít nhất, bộ giáp trụ vẫn khiến hắn trông như một người.
Thế nhưng, ai nấy đều không khỏi nắm chặt vũ khí, bởi từ bộ khôi giáp đen thẳm kia, toát ra một thứ còn đáng sợ hơn bất kỳ con quái vật nào trước đây, một sự điên cuồng cực độ và khí tức ngột ngạt.
Constance lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vương tọa. Nàng biết phụ hoàng của mình không còn ở đó nữa, thứ ngự trong bộ khôi giáp kia chỉ là sự trống rỗng và cuồng loạn.
Nàng nhìn chăm chú vào bên trong, bóng dáng mặc áo giáp chậm rãi đứng lên. "Nó" từng bước một đi xuống vương tọa, tiếng sắt thép ma sát khàn giọng khó nghe. Thanh âm phát ra từ bên trong lớp giáp còn chói tai và đáng sợ hơn tiếng ma sát kim loại: "A, con gái yêu dấu của ta đã đến... Ngươi đến đây để làm gì?"
Constance hơi giơ trường kiếm lên, tiến về phía con quái vật: "Lên ngôi vua."