Chương 1: Bức Tranh Cổ

Tít tít.

Tiếng chuông điện thoại reo vang cắt ngang buổi sáng yên tĩnh trong căn hộ nhỏ nằm trên con phố cổ giữa lòng Sài Gòn. Một bàn tay thon dài vươn ra từ chiếc chăn mỏng, lười biếng với lấy chiếc điện thoại trên bàn. Mái tóc ngắn màu đen ánh xanh rối bời, vài lọn xõa xuống che mất nửa gương mặt sắc sảo.

Đôi mắt dài, hẹp nhưng sáng quắc, lúc nào cũng ánh lên vẻ tinh anh, dù hiện tại còn vương chút ngái ngủ. Làn da hơi rám nắng, xương quai hàm rõ nét, môi mỏng có phần hơi nhếch lên tự nhiên, tạo cảm giác bất cần nhưng lại đầy quyến rũ.

Cô là Trần Vân Khê – cái tên khiến giới buôn đồ cổ kính nể không chỉ bởi vẻ ngoài phong trần, mà còn bởi con mắt tinh tường chưa từng sai sót khi giám định cổ vật.

Một tin nhắn mới hiện lên từ số lạ.

"Cửa hàng của cô vẫn nhận giám định đồ cổ chứ? Tôi có một bức tranh rất đặc biệt, mong cô xem qua. Gặp ở quán cà phê Hoài Niệm, 9 giờ sáng."

Vân Khê nhíu mày. Cô đã gặp vô số lời mời tương tự, nhưng có điều gì đó trong câu chữ khiến cô cảm thấy… lạ.

Cô nhún vai, quyết định đi xem thử.

---

9 giờ sáng – Quán cà phê Hoài Niệm

Quán cà phê nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ, mang phong cách cổ điển với những món đồ trang trí đượm màu thời gian. Vân Khê đẩy cửa bước vào, bộ vest đen đơn giản nhưng tôn lên thân hình săn chắc của cô.

Bên trong quán, một người đàn ông lớn tuổi ngồi ở góc khuất gần cửa sổ. Mái tóc hoa râm, gương mặt nghiêm nghị, dáng vẻ như một học giả hoặc quan chức về hưu. Trước mặt ông là một chiếc hộp gỗ, đã cũ nhưng vẫn toát lên sự trân quý.

Vân Khê tiến đến, kéo ghế ngồi xuống đối diện.

— "Ông là người nhắn tin cho tôi?"

Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt sắc bén lướt qua cô như đang đánh giá.

— "Phải. Cô là Trần Vân Khê?"

— "Nếu tôi không phải thì ông cũng chẳng tìm được ai giám định giỏi hơn đâu." – Cô nhếch môi, tay vô thức vân vê chiếc nhẫn bạc trên ngón cái.

Đó không phải là một chiếc nhẫn bình thường. Nó là kỷ vật duy nhất còn sót lại của gia tộc Trần Vân – một dòng họ bí ẩn đã tồn tại suốt hàng trăm năm, chuyên nghiên cứu về cổ vật và những bí ẩn lịch sử bị vùi lấp. Người trong giới truyền tai nhau rằng gia tộc này nắm giữ những kiến thức vượt xa bất kỳ nhà khảo cổ nào, thậm chí có những năng lực không thể lý giải bằng khoa học.

Nhưng phần lớn đều chỉ là lời đồn đại… hoặc ít nhất, người ngoài chỉ biết đến vậy.

Người đàn ông không phản bác, chỉ đẩy chiếc hộp về phía cô.

— "Tôi không cần giám định giá trị, tôi chỉ muốn biết… bức tranh này rốt cuộc có bí ẩn gì."

Vân Khê nhướng mày, nhưng vẫn mở hộp ra.

Bên trong là một bức tranh lụa cũ kỹ, màu sắc đã phai nhạt theo thời gian. Nó vẽ cảnh một khu rừng rậm rạp, giữa rừng là một ngôi mộ đá phủ đầy rêu phong.

Cô lướt ngón tay lên mặt tranh, ánh mắt trầm xuống.

Từ khi bước vào nghề này, người ta đồn rằng cô có một con mắt tinh tường hiếm có, có thể nhìn thấu huyền cơ của cổ vật, chưa từng sai sót trong việc giám định. Nhưng chỉ mình cô biết, thứ giúp cô không bao giờ mắc sai lầm… chính là một bí mật mà cô không thể chia sẻ với bất kỳ ai.

Khoảnh khắc tay cô chạm vào bức tranh, một cảm giác kỳ lạ truyền đến.

Mờ ảo. Xoay vòng. Những hình ảnh chập chờn hiện lên trong tâm trí cô.

Những bóng người mặc giáp trụ thời cổ đại. Một thanh kiếm cắm sâu vào đất. Một giọng nói vọng lại từ xa xăm.

"Hãy tìm long bào… Bảo vệ bí mật…"

Vân Khê giật mình, rụt tay lại, tim đập loạn nhịp.

Người đàn ông đối diện quan sát cô thật kỹ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm nhiên.

— "Cô thấy gì?"

Vân Khê bình thản phủi nhẹ tay áo, cố tình lảng tránh ánh nhìn dò xét của đối phương.

— "Tôi thấy… một bức tranh rất thú vị."

Người đàn ông im lặng trong giây lát, sau đó đặt lên bàn một phong thư.

— "Trường đại học X đang tổ chức một buổi giám định khảo cổ. Bức tranh này là một phần trong bộ sưu tập vừa khai quật. Đây là thư mời và tôi tin cô sẽ muốn đến đó."

Vân Khê liếc nhìn phong thư, rồi nhìn lại bức tranh. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng.

Cô không biết tại sao, nhưng có gì đó mách bảo cô rằng… mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.