Chương 2: Bảo Vật Trấn Tiệm

Cánh cửa gỗ khắc hoa văn cổ xưa khẽ phát ra tiếng kẽo kẹt khi Vân Khê đẩy vào. Tiệm đồ cổ "Trần Vân Đường" nằm khiêm tốn trên một con phố nhỏ, nép mình giữa những tòa nhà hiện đại nhưng vẫn mang vẻ cổ kính trầm mặc, như một mảnh ký ức còn sót lại giữa lòng thành phố tấp nập.

Những kệ gỗ sơn son thếp vàng xếp ngay ngắn dọc theo bức tường, trưng bày đủ loại đồ cổ: từ gốm sứ đời Minh, thanh kiếm thời Lê, đến những bức tượng gỗ mang phong cách Phật giáo Đông Nam Á. Không gian trong tiệm luôn thoang thoảng một mùi hương trầm nhẹ nhàng, hòa lẫn với mùi giấy cũ, gỗ mộc và đồng xanh, tạo nên một cảm giác kỳ lạ—vừa thiêng liêng, vừa bí ẩn.

Trần Vân Đường là di sản mà gia tộc Trần Vân để lại. Gia tộc này vốn dĩ không chỉ đơn thuần là những nhà sưu tầm đồ cổ, mà còn là những người bảo hộ cho những cổ vật mang trong mình bí mật lịch sử, thậm chí có những món đồ còn mang theo những truyền thuyết huyền bí chưa từng được giải mã.

Gia đình của Vân Khê, những người thuộc đời hiện tại của Trần Vân, đã định cư ở Úc từ nhiều năm trước. Cha mẹ cô, những người từng điều hành tiệm, đã quyết định rời xa quê hương, sống một cuộc đời bình lặng và tránh xa những rắc rối liên quan đến cổ vật. Cô em gái duy nhất của cô cũng theo gia đình sang đó, hoàn toàn không mảy may quan tâm đến nghề truyền thống của dòng họ.

Chỉ có mình cô, Trần Vân Khê, người con cuối cùng còn trụ lại trên mảnh đất quê hương, là người duy nhất vẫn gìn giữ tiệm đồ cổ này.

Dù trên danh nghĩa, đây chỉ là một cửa hàng buôn bán cổ vật, nhưng những người thực sự hiểu biết đều biết rằng Trần Vân Đường không chỉ đơn thuần là một tiệm đồ cổ bình thường.

Nó là một kho tàng bí ẩn, nơi lưu giữ những bảo vật mang trong mình những câu chuyện chưa từng có lời giải đáp.

---

Vân Khê bước chậm rãi qua từng quầy trưng bày, ánh mắt lướt qua những món đồ quen thuộc, rồi dừng lại trước tủ kính đặc biệt đặt trong góc sâu nhất của tiệm.

Trong tủ kính ấy có ba món đồ đặc biệt, được xem là bảo vật trấn tiệm, những thứ mà ngay cả Vân Khê, với năng lực mạnh nhất gia tộc, cũng không dám tùy tiện chạm vào.

1. Cặp Ấn Ngọc Hắc Bạch

Một viên ngọc trắng và một viên ngọc đen, khắc hình hai con rồng quấn lấy nhau, tượng trưng cho âm dương cân bằng.

Tương truyền rằng ai sở hữu cặp ấn này có thể "thấy được những điều không nên thấy" và "biết được những thứ không nên biết".

Ngay cả khi chỉ đứng gần, Vân Khê vẫn có thể cảm nhận một luồng khí lạnh kỳ lạ tỏa ra từ chúng.

2. Chiếc Bát Sứ Xanh Lam

Nhìn bề ngoài, nó chỉ là một chiếc bát sứ thời Minh đơn giản, men xanh lam, hoa văn tinh xảo. Nhưng khi có ánh sáng chiếu vào, trên lòng bát hiện lên hình ảnh một cặp mắt như đang dõi theo người đối diện.

Ông nội của Vân Khê từng kể rằng bất kỳ ai nhìn vào lòng bát này vào đêm trăng tròn đều sẽ nhìn thấy kiếp trước của chính mình.

Cô không tin vào luân hồi, nhưng chưa bao giờ dám thử nghiệm lời đồn ấy.

3. Mảnh Long Bào Cổ

Một mảnh vải thêu rồng bằng chỉ vàng, được cho là phần còn sót lại của một chiếc long bào thuộc về Trưng Trắc, nữ vương oai hùng trong lịch sử Việt Nam.

Người ta nói rằng chiếc long bào này không chỉ là biểu tượng quyền lực, mà còn chứa đựng một bí mật chưa từng được ghi chép trong bất kỳ cuốn sử nào.

Đây là món đồ mà Vân Khê chưa từng dám chạm vào. Một phần vì sự quý giá của nó, phần khác vì cảm giác kỳ lạ mỗi khi cô đứng gần—một cảm giác như có thứ gì đó đang quan sát mình từ phía sau.

Vân Khê nhìn lướt qua ba món bảo vật, lòng thầm nghĩ:

"Chúng mày rốt cuộc đang cất giấu điều gì?"

Dù đã sống trong tiệm này từ nhỏ, dù đã tiếp xúc với vô số đồ cổ kỳ lạ, nhưng ngay cả cô vẫn không thể lý giải hết những điều huyền bí ẩn giấu trong chúng.

Nhưng có một điều cô chắc chắn.

Trần Vân Đường vẫn luôn là một nơi kỳ lạ. Và nếu có ngày nào đó bí mật của những món bảo vật này bị phơi bày, liệu cô có đủ khả năng để đối diện với chúng không?