Chương 18: Khởi Hành

Buổi Sáng Trước Khi Lên Đường

Sài Gòn vẫn còn chìm trong màn sương sớm khi Trần Vân Khê kiểm tra lại hành lý. Chiếc ba lô quân đội màu đen, bên trong chứa dụng cụ khảo cổ cần thiết, nằm ngay ngắn bên cạnh vali. Ánh mắt cô lướt qua màn hình điện thoại—không có tin nhắn mới từ Viper's Fang, nhưng cô biết chúng vẫn đang theo dõi.

"Cứ để xem ai sẽ săn ai."

Bên ngoài, một chiếc xe SUV đen đỗ trước cửa. Khi Vân Khê bước ra, Phan Linh Chi đã đứng chờ, mặc áo sơ mi trắng phối cùng quần jeans tối màu, đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch.

Cô ấy nhìn Vân Khê một thoáng, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vân Khê cũng chỉ nhếch môi cười nhạt, không chủ động mở lời.

"Sẵn sàng chưa?"

Linh Chi gật đầu.

"Ừ."

Cửa xe mở ra, bên trong đã có sẵn Nguyễn Minh Hùng, Phan Nguyễn Mẫn Nhi và Trương Kiệt—một bác sĩ quân y do tộc Trần Vân gửi đến để hỗ trợ đoàn khảo cổ.

Mẫn Nhi vẫy tay:

"Em đã chuẩn bị thuốc men đầy đủ! Nhưng nếu có ai bị rắn cắn thì tự lo nhé."

Minh Hùng bật cười, vỗ vai Vân Khê:

"Hey mày, tao thấy chuyến này vui rồi đây."

Vân Khê liếc Minh Hùng một cái, cười khẽ.

"Cứ chờ xem."

Chiếc xe lăn bánh, hướng thẳng ra sân bay.

---

Không khí trong xe tràn ngập sự háo hức xen lẫn căng thẳng. Những thành viên phụ của đoàn khảo cổ đã đi trước để sắp xếp lịch trình, họ sẽ gặp nhau tại Phú Thọ—địa điểm được cho là nơi chôn cất một vị tướng thời Hai Bà Trưng.

Trương Kiệt, người đàn ông với vóc dáng rắn rỏi đặc trưng của một quân nhân, liếc nhìn qua gương chiếu hậu, trầm giọng nói:

"Mọi người có tin chuyến đi này sẽ suôn sẻ không?"

Linh Chi dựa đầu vào cửa kính, giọng bình thản:

"Chưa bao giờ có chuyến khảo cổ nào là suôn sẻ cả."

Minh Hùng gật gù:

"Nhất là khi liên quan đến một bức tranh cổ. Không chỉ chúng ta, mà cả những kẻ ngoài kia đều muốn có nó."

Vân Khê vẫn giữ ánh mắt lạnh nhạt, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ẩn ý:

"Vậy thì chúng ta phải nhanh hơn bọn chúng."

Mẫn Nhi rùng mình:

"Mấy người có thể bớt nguy hiểm một chút được không? Em chỉ muốn đi khảo cổ, không muốn biến thành nhân vật trong phim hành động đâu!"

Minh Hùng bật cười, quay sang chọc Mẫn Nhi:

"Nếu em sợ thì cứ bám lấy anh đi, ai dám động vào em nữa."

Mẫn nhi trề môi, liếc mắt khinh thường đối với lời nói của Minh Hùng

Linh Chi im lặng nhìn Vân Khê, ánh mắt có chút phức tạp. Cô không rõ cảm giác trong lòng mình là gì—quan tâm ư? Hay chỉ đơn giản là một thói quen cũ?

Vân Khê dường như nhận ra ánh mắt đó, nhưng cô không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa kính.

---

Sân Bay – Giờ Khởi Hành

Tại cổng chờ, cả nhóm lặng lẽ nhìn dòng người tấp nập qua lại.

"Chuyến bay VN2455, hành khách vui lòng chuẩn bị lên máy bay."

Vân Khê kéo vali, cảm nhận sự phấn khích lan tỏa trong từng thớ cơ bắp. Chuyến đi này sẽ thay đổi tất cả—quá khứ, hiện tại, và tương lai.

Bên cạnh cô, Linh Chi siết nhẹ hộp gỗ nhỏ trong tay, ánh mắt thoáng chút phức tạp.

"Cô có chắc chắn về chuyến đi này không?"

Vân Khê liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm:

"Không có gì là chắc chắn cả. Nhưng nếu cô đi cùng, tôi sẽ không để cô phải hối hận."

Linh Chi cười khẽ, nhưng nụ cười ấy có chút gượng gạo.

Cô muốn tin vào lời Vân Khê, nhưng giữa hai người họ… bây giờ không còn là gì cả.

Vân Khê nhận ra sự lưỡng lự trong đôi mắt ấy, nhưng cô không nói gì, chỉ yên lặng kéo vali tiến về phía cửa lên máy bay.

Chiếc máy bay cất cánh, mang theo năm con người bước vào một hành trình không thể đoán trước—nơi quá khứ, bí ẩn và những thế lực ngầm sẽ lần lượt lộ diện.