Một tuần trước khi lên đường, Vân Khê ngồi trên ghế tựa, đôi chân gác lên mép bàn, ngả người thoải mái như thể thế giới chẳng có gì đáng bận tâm. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay cháy dở, tro rơi lả tả xuống chiếc gạt tàn sứ men rạn cổ. Màn hình laptop phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt lên đôi mắt đen sắc bén.
Hộp thư đến hiển thị hai email mới.
Email đầu tiên đến từ Phan Hằng – mẹ của Linh Chi. Tiêu đề chỉ đơn giản là:
"Gặp mặt."
Nội dung chỉ có một địa điểm: một quán trà truyền thống cao cấp và thời gian cụ thể.
Vân Khê nhếch môi, một nụ cười không rõ cảm xúc. Không ngờ vị phu nhân cao cao tại thượng kia lại đích thân gửi lời mời.
Cô mở email thứ hai.
Một biểu tượng răng năng rắn, không có người gửi. Viper's Fang.
"Trần Vân Khê tiểu thư, chúng tôi đánh giá cao khả năng của cô. Một khi Viper's Fang đã muốn thứ gì, không ai có thể ngăn cản. Hợp tác với chúng tôi, cô sẽ có tất cả. Từ chối, cô sẽ mất nhiều hơn những gì mình nghĩ. Hãy cân nhắc kỹ."
Một tệp đính kèm mở ra—bức ảnh chụp cửa hàng đồ cổ Trần Vân vào ban đêm, góc độ đủ gần để khiến người ta khó chịu.
Vân Khê nghiền tắt điếu thuốc xuống gạt tàn, ánh mắt đượm vẻ nguy hiểm.
"Vậy là cả chính diện lẫn bóng tối đều muốn gây sự với mình? Trò chơi này, càng lúc càng thú vị."
Cô nhấc ly rượu trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, rồi chậm rãi nhập vào bàn phím một dòng hồi đáp.
Ba Ngày Trước Khởi Hành – Cuộc Chạm Trán Giữa Hai Thế Lực
Quán trà Hoa Phượng, nơi những nhân vật quyền lực thường lui tới.
Bên trong, Phan Hằng ngồi ngay ngắn, phong thái quý phái, quyền lực. Bà mặc một chiếc sườn xám gấm đỏ thêu hoa mẫu đơn, mái tóc búi cao, đôi tay thon dài đặt lên tách trà sứ men xanh lam.
Cửa mở.
Vân Khê bước vào.
Không phải áo sơ mi đơn giản như thường lệ, mà là bộ vest đen cắt may tinh tế, áo sơ mi cổ trụ không cà vạt, dáng người thon dài nhưng lại toát ra sự cường thế. Một đôi găng tay da đen vắt hờ ở túi quần, giày da bước trên sàn gỗ tạo nên nhịp điệu đều đặn.
Người phục vụ cúi đầu chào, nhưng ánh mắt lại thoáng do dự. Không khí trong phòng dường như đông cứng lại khi hai người phụ nữ đối diện nhau.
Vân Khê kéo ghế ngồi xuống, ung dung rót trà, nhưng không chạm môi vào tách.
Phan Hằng lên tiếng trước, giọng điệu mang theo sự áp đảo rõ ràng:
"Cô vẫn trơ tráo như vậy sao?"
Vân Khê nghiêng đầu, nhếch mép, như thể vừa nghe một lời khen.
"Vẫn chưa bằng bà đâu."
Ánh mắt Phan Hằng tối lại.
"Tôi không muốn vòng vo. Cô phải rời khỏi chuyến khảo cổ này. Linh Chi sẽ không đi cùng cô."
Vân Khê bật cười, trầm thấp nhưng sắc bén.
"Bà tưởng bà ra lệnh là tôi phải nghe sao?"
"Cô có thể không nghe, nhưng tôi có cách để khiến cô biến mất khỏi chuyến đi này."
Lời nói mang theo uy hiếp, nhưng Vân Khê vẫn bình thản. Cô đặt ly trà xuống, tựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc lạnh:
"Phan gia có quyền thế, nhưng bà quên mất tôi là ai sao?"
Sắc mặt Phan Hằng trầm xuống.
"Trần gia đã suy tàn từ lâu. Chẳng lẽ cô nghĩ cái danh 'Trần Vân' nhỏ nhoi của mình có thể chống lại tôi?"
Vân Khê cười nhạt, nhưng trong mắt ánh lên tia lãnh khốc.
"Suy tàn?" Cô chậm rãi lật cổ tay, để lộ chiếc nhẫn gia tộc Trần – một biểu tượng ít người biết, nhưng với những kẻ có quyền lực thật sự, nó có ý nghĩa ngang với một lời cảnh cáo.
"Phan Hằng, bà nghĩ rằng những thứ bà nhìn thấy đã là tất cả? Tôi không cần dùng quyền lực để đối đầu với bà, nhưng nếu bà muốn thử, tôi sẵn sàng."
Không khí trong phòng như ngưng lại.
Phan Hằng siết chặt tách trà trong tay, nhưng sau vài giây lại thả lỏng, khẽ cười.
"Cô tự tin thật đấy, Vân Khê. Nhưng cô có bao giờ nghĩ, nếu Linh Chi không có cô bên cạnh, con bé sẽ dễ dàng trở lại vị trí mà nó đáng ra phải ở không?"
Ánh mắt Vân Khê tối lại.
"Nếu bà thực sự quan tâm đến cô ấy, thì đừng dùng cô ấy như một quân cờ."
Cô đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest, ánh mắt không còn chút đùa cợt nào.
"Đừng đánh giá thấp Linh Chi. Và cũng đừng đánh giá thấp tôi."
Giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự cứng rắn không thể lay chuyển.
Trước khi rời đi, cô khẽ cúi xuống, thì thầm bên tai Phan Hằng:
"Bà có thể dùng quyền lực để áp đảo cả thế giới, nhưng với tôi—nó chẳng là gì cả."
Rồi cô sải bước ra ngoài, để lại Phan Hằng ngồi đó, bàn tay khẽ run.
Bà ta siết chặt tách trà, ánh mắt u ám.
Trần Vân… vẫn đáng sợ như ngày nào.
------
Hai ngày sau cuộc gặp với Vân Khê, Phan Hằng đang ngồi trong phòng trà riêng tại biệt thự của mình. Ánh nắng chiều nhạt dần, nhưng trong lòng bà lại chẳng thể bình tĩnh.
Một quản gia bước vào, cúi đầu cung kính đặt chiếc điện thoại lên bàn:
"Phu nhân, có cuộc gọi từ lão gia."
Phan Hằng nhíu mày, cầm điện thoại lên. Đầu dây bên kia là giọng của Phan Chấn Dương—chú ruột của Phan Linh Chi, một nhân vật có tiếng trong hội đồng quản trị của Phan Thị.
"Hằng, cô đã làm gì mà khiến tộc Trần Vân ra mặt?"
Cơn lạnh chạy dọc sống lưng Phan Hằng.
"Có chuyện gì sao?"
"Hôm nay tôi nhận được một cuộc gọi từ Trần Vân Hạo Thanh."
Tên này khiến bà thoáng sững lại. Người đứng đầu tộc Trần Vân, kẻ nắm quyền lực thực sự đằng sau đế chế đồ cổ rộng lớn.
"Ông ấy nói gì?"
"Ông ta nói, nếu Phan Thị còn tiếp tục can thiệp vào chuyện này, thì chúng ta cũng nên chuẩn bị đối mặt với hậu quả."
Phan Hằng cau mày. Dự án lớn ở miền Trung có sự hợp tác với một vài tập đoàn lớn trong nước, trong đó có một công ty thuộc gia tộc Trần Vân. Nếu Trần Vân Hạo Thanh muốn gây khó dễ, thì… bà đã đánh giá thấp mức độ bảo vệ của ông ta dành cho Vân Khê.
"Hằng, cô đang chọc vào một con hổ đấy."
Câu nói này khiến bà siết chặt tay.
Bà luôn xem thường xuất thân của Vân Khê. Nhưng bây giờ, bà buộc phải thừa nhận rằng cái bóng của tộc Trần Vân quá lớn, đến mức ngay cả Phan gia cũng phải dè chừng.
---
Cuộc Họp Kín Trong Phan Gia
Tối hôm đó, một cuộc họp nội bộ của gia tộc Phan diễn ra tại nhà lớn.
"Tộc Trần Vân không hài lòng."
"Hôm nay tôi nhận được tin, họ đã thu mua cổ phần trong công ty đối tác của chúng ta."
Phan Hằng lạnh lùng lên tiếng:
"Chỉ vì một đứa con gái mà bọn họ dám ra tay với Phan gia?"
Phan Chấn Dương khoanh tay, nhếch môi:
"Không phải một đứa con gái, mà là người kế thừa đời thứ ba của Trần gia."
Căn phòng chìm vào im lặng.
Ai cũng biết, tộc Trần Vân không chỉ mạnh trong ngành đồ cổ mà còn có quan hệ sâu rộng với giới khảo cổ, bảo tàng và chính trị.
"Hằng, cô thực sự muốn đối đầu với Trần gia chỉ vì chuyện của Linh Chi sao?"
Bà ghét cay ghét đắng Vân Khê.
Bà không chấp nhận việc con gái mình đặt trái tim vào một kẻ như thế.
Nhưng bà không thể để cả Phan gia lún vào một cuộc đối đầu không cân sức.
Cuối cùng, bà nói:
"Hủy bỏ mọi động thái gây áp lực lên con bé."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ai cũng biết, đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão lớn hơn mà thôi.