Chương 16: Cuộc Họp Cuối Cùng

Đại học X – Phòng họp chuyên đề khoa Khảo cổ

Không khí trong phòng họp khá yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng nhạt hắt xuống bàn gỗ dài. Những tập tài liệu được xếp ngay ngắn, bản đồ được trải ra trước mặt từng người.

Vân Khê khoanh tay, dựa lưng vào ghế, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng. Bên cạnh cô là Minh Hùng, vẫn với phong thái cợt nhả thường ngày nhưng ánh mắt thì sắc bén hơn bao giờ hết. Ở phía đối diện, Linh Chi ngồi ngay ngắn, giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt thì luôn âm thầm quan sát Vân Khê.

Giáo sư Tùng đẩy gọng kính, giọng nói trầm ổn phá vỡ sự im lặng:

"Sau khi cân nhắc tình hình thực tế, tôi sẽ không tham gia đợt thực địa này. Tôi sẽ chỉ đến nếu nhóm khảo sát tìm được dấu vết khả nghi của lăng mộ. Mọi diễn biến, các cô cậu phải báo cáo lại đầy đủ."

Vân Khê nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:

"Tôi tưởng thầy sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Hay là thầy có lý do khác để tránh mặt?"

Giáo sư Tùng nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như một con cáo già đầy toan tính.

"Vân Khê tiểu thư, cô đang nghi ngờ tôi?"

"Tôi chỉ thấy lạ thôi, một người luôn tham vọng như thầy lại dễ dàng nhường vị trí quan trọng này."

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Hai người họ như hai con thú săn mồi, không ai chịu nhường bước. Một con cáo già đầy mưu mô, một con báo săn nguy hiểm, cả hai đều không muốn để lộ sơ hở trước đối phương.

Minh Hùng khẽ hắng giọng, phá vỡ sự căng thẳng:

"Thầy Tùng đã quyết định rồi, chúng ta không cần bận tâm. Trước mắt, hãy tập trung vào chuyến đi."

Linh Chi cũng lên tiếng:

"Vậy là nhóm thực địa sẽ bao gồm tôi, Vân Khê, Minh Hùng, Mẫn Nhi và một bác sĩ quân y vừa được bổ sung. Anh ta sẽ đảm nhận vai trò hỗ trợ y tế và an toàn."

---

Địa điểm và thời gian khảo sát

Bản đồ được đẩy ra giữa bàn, nơi đánh dấu đỏ là khu vực Bạch Hạc, một vùng đất hoang sơ nằm ở phía Bắc, giáp với khu vực rừng nguyên sinh chưa được khai thác.

Bạch Hạc hiện nay thuộc địa phận thành phố Việt Trì, tỉnh Phú Thọ. Theo các tài liệu lịch sử, Bạch Hạc là một trong những vùng đất cổ xưa của nước Văn Lang, từng là trung tâm hành chính của các vua Hùng. Đây cũng là nơi giao thoa của ba con sông lớn: sông Hồng, sông Lô và sông Đà, tạo nên một địa thế quan trọng trong lịch sử.

Theo tư liệu nhóm khảo cổ thu thập được, có ghi chép rằng khu vực này từng là căn cứ quân sự của một vị tướng bí ẩn vào thời Hậu Lê. Có lời đồn rằng lăng mộ của ông vẫn còn nằm đâu đó trong khu rừng nguyên sinh, chưa từng được phát hiện.

Linh Chi lật một trang tài liệu khác:

"Chúng ta có hai tuần để khảo sát. Nếu trong thời gian đó không tìm được dấu vết khả nghi, chúng ta sẽ quay về. Dựa vào bản đồ cổ và dữ liệu thu thập được, có ba khu vực trọng điểm cần kiểm tra: một vùng đất cao được cho là nơi đặt bia ký, một dãy hang đá có dấu vết chạm trổ cổ, và một lòng sông cạn từng được ghi nhận có cấu trúc nhân tạo dưới lòng đất."

Minh Hùng gật đầu:

"Để đảm bảo không bỏ sót bất cứ dấu hiệu nào, chúng ta sẽ chia nhóm nhỏ kiểm tra từng khu vực."

---

Công tác chuẩn bị

Linh Chi tiếp tục nói, giọng điệu chuyên nghiệp:

"Chuyến đi này có thể kéo dài, do đó chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị."

Cô đưa tay chỉ vào danh sách trên bảng:

✔ Thiết bị khai quật: Bao gồm radar xuyên đất (GPR) để phát hiện cấu trúc bên dưới, máy dò kim loại, và các công cụ khảo cổ chuyên dụng.

✔ Thiết bị sinh tồn: Máy định vị GPS, bộ đàm tầm xa, đèn pin quân sự, lều trại chuyên dụng, túi ngủ chịu nhiệt.

✔ Lương thực và nước uống: Được chuẩn bị đủ cho hai tuần, bao gồm thực phẩm khô, lương khô quân đội, bình lọc nước cầm tay.

✔ Thuốc men và cấp cứu: Hộp cứu thương tiêu chuẩn, thuốc kháng sinh, thuốc chống sốt rét, băng gạc y tế.

✔ Vũ khí phòng thân: Dao găm quân dụng, súng bắn pháo sáng, gậy điện cầm tay.

Minh Hùng thêm vào:

"Ngoài ra, chúng ta sẽ có một nhóm hậu cần ở thị trấn gần đó để tiếp tế nếu cần."

---

Sự xuất hiện của Trương Kiệt

Cánh cửa phòng họp bật mở, một người đàn ông bước vào.

Anh ta cao lớn, nước da rám nắng, tóc cắt ngắn, mặc một bộ quân phục đơn giản nhưng toát lên khí chất mạnh mẽ. Đôi mắt sắc bén quét qua từng người trong phòng trước khi dừng lại ở Vân Khê.

Anh ta cười nhạt:

"Lâu rồi không gặp, Vân Khê."

Vân Khê hơi nhướng mày, giọng điệu thản nhiên:

"Trương Kiệt, không ngờ anh cũng có hứng thú với khảo cổ."

Người đàn ông tên Trương Kiệt kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay dựa vào lưng ghế:

"Không hứng thú với khảo cổ, nhưng lại có hứng thú với việc bảo vệ một số người."

Linh Chi khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn giữa hai người.

Minh Hùng bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý:

"Nghe mùi tình địch đâu đây."

Linh Chi lập tức nhìn chằm chằm Trương Kiệt, vẻ mặt lạnh như băng.

"Bảo vệ ai? Vân Khê à?"

Trương Kiệt nhướng mày, liếc nhìn Linh Chi nhưng không trả lời ngay. Thay vào đó, anh ta quay sang Minh Hùng:

"Tôi ở đây không phải vì cô ấy, mà là vì gia tộc Trần Vân."

Câu nói ấy khiến cả phòng họp im lặng trong vài giây.

Vân Khê không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ lười biếng chống cằm, giọng điệu có phần giễu cợt:

"Anh nói vậy là tự nhận mình là người của Trần Vân?"

Trương Kiệt nhún vai:

"Tôi không phủ nhận."

Linh Chi siết chặt nắm tay, ánh mắt u ám:

"Vậy ra anh ta là người của gia tộc cô sao, Vân Khê?"

Vân Khê không trả lời, chỉ nhìn Linh Chi với ánh mắt khó đoán.

Trương Kiệt điềm tĩnh nói tiếp:

"Gia tộc Trần Vân không thể để người thừa kế của mình một mình dấn thân vào nguy hiểm. Tôi ở đây để đảm bảo rằng cô ấy sẽ toàn mạng trở về."

Không khí trong phòng càng thêm nặng nề.

Linh Chi hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.

Cô biết, lần này đi Bạch Hạc, không chỉ là hành trình tìm kiếm cổ mộ.

Mà còn là một cuộc săn thực sự.