Chương 15: Trước Giờ Lên Đường

Trần Vân Đường, tiệm đồ cổ lừng danh của gia tộc Trần Vân, tĩnh lặng trong màn đêm. Làn khói trầm lan tỏa trong không khí, vấn vít quanh những món cổ vật xếp ngay ngắn trên kệ. Ánh đèn vàng tạo ra những mảng tối sáng đan xen, như thể nơi này chứa đựng vô số bí mật bị thời gian vùi lấp.

Linh Chi bước qua cánh cửa gỗ, lòng ngổn ngang trăm mối. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại nơi này, đối diện với quá khứ mà bản thân đã cố gắng chôn vùi. Nhưng lần này, cô không thể trốn tránh nữa.

Cô đến đây để gặp Vân Khê.

---

Cuộc Chạm Trán Của Hai Người Thừa Kế

Vân Khê đang ngồi sau quầy, tay lướt nhẹ trên một thanh đoản kiếm cổ. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén không chút gợn sóng.

"Muộn vậy rồi mà cô còn đến đây?"

Giọng cô trầm thấp, không nhanh không chậm, mang theo sự điềm tĩnh đến mức khó nắm bắt.

Linh Chi hít sâu, ánh mắt nghiêm nghị:

"Vân Khê, tôi đến để cảnh báo cô."

Vân Khê nhếch môi cười nhạt, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn gỗ. "Ồ? Tôi đoán xem… Là mẹ cô?"

Linh Chi không vòng vo, nói thẳng:

"Mẹ tôi biết chúng ta gặp lại nhau. Bà ta cảnh cáo rằng nếu tôi còn dây dưa với cô, bà ta sẽ hủy hoại cô."

Nghe vậy, Vân Khê bật cười, một tiếng cười trầm thấp mang theo vẻ bất cần. Cô đứng dậy, từng bước tiến đến gần Linh Chi, ánh mắt sâu thẳm như vực xoáy.

"Linh Chi, cô nghĩ Phan Hằng có thể dễ dàng động đến tôi sao?"

Linh Chi nhìn thẳng vào Vân Khê, giọng cô trầm xuống:

"Cô không hiểu mẹ tôi đáng sợ thế nào đâu. Bà ta không chỉ có quyền lực và tiền bạc, mà còn có cả những mối quan hệ ngầm. Gia tộc Phan thị không đơn giản chỉ là một gia tộc kinh doanh – họ là một thế lực thao túng cả giới tài phiệt và thế giới ngầm. Bất kỳ kẻ nào đối đầu với họ đều biến mất không dấu vết."

Vân Khê không tỏ ra kinh ngạc hay lo lắng, mà chỉ mỉm cười, như thể vừa nghe một câu chuyện tầm thường.

Cô khoanh tay, nghiêng đầu, giọng điệu lười biếng nhưng lại mang theo sự áp bức vô hình:

"Linh Chi, cô đang dọa tôi đấy à?"

Linh Chi cau mày.

"Không phải tôi đang dọa cô, mà là tôi muốn cô hiểu sự nghiêm trọng của chuyện này."

Vân Khê cười khẽ, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh.

"Nếu gia tộc Phan thị mạnh như vậy, tại sao năm đó họ không làm gì được tôi?"

Linh Chi siết chặt tay.

Vân Khê tiến thêm một bước, hơi thở gần như chạm vào gò má Linh Chi.

"Cô quên rồi sao? Trần Vân không phải một gia tộc tầm thường."

Giọng cô trầm ổn nhưng mang theo sức nặng khiến người khác không thể xem nhẹ.

"Phan thị có quyền lực trong bóng tối, nhưng Trần Vân là một tượng đài. Chúng tôi không cần phải thao túng ai, vì chính những kẻ quyền lực nhất cũng phải đến nhờ cậy chúng tôi."

Linh Chi mở miệng định phản bác, nhưng lại không thể nói được gì.

Vân Khê cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sắc bén:

"Vấn đề không phải là tôi có đủ sức chống lại mẹ cô hay không, mà là..."

Cô ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói:

"... Tại sao năm đó, tôi lại buông tay cô dễ dàng như vậy?"

Linh Chi sững người.

Ánh mắt Vân Khê không còn vẻ bông đùa nữa, mà chỉ có sự lạnh lẽo ẩn sâu.

Linh Chi cắn môi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn thẳng vào mắt Vân Khê, giọng khàn khàn:

"Vì tôi đã sai."

Vân Khê hơi nheo mắt.

"Năm đó, tôi không đủ dũng khí. Tôi nghĩ chỉ cần rời xa cô, tất cả sẽ ổn. Nhưng tôi đã sai lầm."

Cô ngừng một chút, rồi thấp giọng nói tiếp:

"Lần này, tôi sẽ không để cô một mình nữa."

Vân Khê nhìn cô, trong thoáng chốc, một tia cảm xúc lướt qua đáy mắt cô. Nhưng rất nhanh, cô thu lại tất cả.

Cô bật cười, một nụ cười vừa giễu cợt vừa dịu dàng.

"Linh Chi, cô thực sự nghĩ tôi cần cô bảo vệ sao?"

Linh Chi không trả lời.

---

Mẫn Nhi & Minh Hùng Xuất Hiện

Giữa bầu không khí căng thẳng, một giọng nói lanh lảnh vang lên:

"A! Chị Vân Khê! Em tìm chị nãy giờ!"

Một cô gái nhỏ nhắn, tầm 23-24 tuổi, lao vào với dáng vẻ đầy năng lượng. Cô mặc một chiếc váy màu xanh pastel, tóc dài buộc hai bên, gương mặt tròn trịa với đôi mắt sáng như viên ngọc.

Đó là Phan Nguyễn Mẫn Nhi – nữ bác sĩ trẻ tuổi của đội khảo cổ.

Cô chạy đến bên Vân Khê, kéo tay cô một cách tự nhiên:

"Chị quên không báo với em về danh sách thuốc men cần chuẩn bị rồi đó! Bộ định để em tự mò à?"

Vân Khê nhướn mày, chưa kịp trả lời thì một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau:

"Để cô ta tự mò cũng tốt, chứ có khi nói trước mà cô ta vẫn quên thôi."

Minh Hùng đứng dựa vào cửa, tay đút túi quần, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng.

Mẫn Nhi lập tức trừng mắt nhìn anh:

"Này! Anh nói ai hay quên hả?"

Minh Hùng cười nhạt, bước đến gần, giơ tay xoa đầu Mẫn Nhi một cách đầy trêu chọc.

"Không phải tôi nói cô, mà là sự thật thôi."

Mẫn Nhi bực bội giẫm lên chân Minh Hùng, nhưng anh né kịp, khiến cô suýt té về phía trước.

Vân Khê nhanh tay kéo cô lại, thở dài: "Hai người đừng náo loạn trong tiệm của tôi."

Linh Chi quan sát hai người trước mặt, ánh mắt hơi nheo lại.

Mẫn Nhi có vẻ còn quá non nớt để nhận ra... Nhưng Minh Hùng thì không.

Ánh mắt anh ta khi nhìn Mẫn Nhi mang theo một tia thú vị – như một con thú săn mồi đang chờ đợi thời cơ.

Linh Chi nhìn sang Vân Khê, ánh mắt cô ấy vẫn như cũ, không dễ dàng dao động.

Nhưng Linh Chi biết rõ.

Lời nói khi nãy của Vân Khê, dù là thờ ơ hay giễu cợt, vẫn ẩn chứa một điều gì đó.

Một điều mà chỉ có cô mới hiểu.

Lần này, cô sẽ không để ai cướp mất Vân Khê nữa.