Sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng, quá trình bóc tách bức tranh cổ cũng hoàn tất. Hội đồng khảo cổ của Trường Đại học X tổ chức buổi giám định lần thứ ba để công bố kết quả. Đây là thời khắc quan trọng, khi bức màn bí ẩn về bức tranh sắp được vén lên.
Trong khán phòng rộng lớn, những chuyên gia khảo cổ, giám định viên và những người có mặt đều tập trung cao độ. Trên màn hình lớn, hình ảnh bản đồ được quét lại một cách rõ nét. Giáo sư Tùng đứng trên bục thuyết trình, tay đặt lên mép bàn, giọng nói trầm ổn vang lên:
"Sau khi tiến hành bóc tách hai lớp của bức tranh, chúng tôi phát hiện ra một bí mật ẩn giấu. Đằng sau lớp tranh bên ngoài chính là một tấm bản đồ cổ. Dựa vào những ký hiệu và địa hình mô phỏng, chúng tôi xác định rằng bản đồ này có liên quan đến một địa điểm thuộc thời kỳ Hai Bà Trưng. Rất có thể, nó dẫn đến một cổ mộ chưa từng được ghi nhận."
Cả khán phòng xôn xao. Cổ mộ thuộc thời kỳ Hai Bà Trưng? Nếu thật sự có một di tích như vậy, đây sẽ là một phát hiện mang tính lịch sử!
Linh Chi siết chặt tay. Đúng như những gì cô nghi ngờ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh—bố cục của nó không đơn thuần là một tác phẩm nghệ thuật mà là một thông điệp từ quá khứ. Giờ đây, bí ẩn ấy đã được sáng tỏ.
Bên dưới, Vân Khê khoanh tay, đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng chi tiết trên màn hình. Cô bình thản lên tiếng:
"Bản đồ này có vẻ đã được mã hóa. Không chỉ đơn thuần là một sơ đồ chỉ đường, mà còn có những ký hiệu cổ cần giải mã thêm."
Minh Hùng gật đầu tán thành: "Đúng vậy, nếu muốn xác định chính xác vị trí của cổ mộ, chúng ta cần phân tích kỹ hơn về ký hiệu trên bản đồ."
Giữa những lời bàn tán, ánh mắt Vân Khê chợt dừng lại ở một góc bàn của giáo sư Tùng. Trên đó có một chiếc khăn tay gấp gọn, thêu hoa văn tinh xảo.
Nhưng điều khiến Vân Khê chú ý không phải là đường thêu tinh tế, mà là biểu tượng được giấu trong những đường chỉ ấy—một biểu tượng quen thuộc đến mức khiến cô không thể nào nhầm lẫn.
Viper's Fang.
Hơi thở cô khẽ ngưng lại trong chốc lát.
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nhưng rất nhanh, cô khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Dưới ánh đèn vàng, đôi mắt sắc bén của Vân Khê trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Cô chậm rãi nhếch môi, giọng nói mang theo chút trào phúng:
"Giáo sư Tùng, xem ra ông không chỉ giỏi bóc tách tranh cổ, mà còn rất có duyên với những biểu tượng đặc biệt."
Câu nói tưởng chừng bâng quơ nhưng lại khiến giáo sư Tùng thoáng khựng lại. Ông ta nhanh chóng giấu đi biểu cảm trong mắt, đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa:
"Cô Vân Khê nói vậy là có ý gì?"
Vân Khê hờ hững dựa lưng vào ghế, ngón tay chậm rãi gõ nhịp lên tay vịn: "Chẳng có gì. Chỉ là tôi thấy ông có vẻ rất quan tâm đến những món đồ tinh xảo. Nhất là những thứ có giá trị lịch sử cao."
Hai ánh mắt giao nhau. Một kẻ lão luyện trong giới khảo cổ, một kẻ đã từng bôn ba trên thương trường đồ cổ đầy cạm bẫy. Cuộc chiến này không còn đơn thuần là một buổi giám định nữa—mà là cuộc đấu trí giữa hai con sói săn mồi.
"Nếu không còn thắc mắc gì, tôi xin phép kết thúc phần trình bày tại đây." Giáo sư Tùng cắt ngang bầu không khí căng thẳng bằng một lời kết luận dứt khoát.
Hội đồng khảo cổ nhanh chóng đi đến quyết định: một đội khảo cổ sẽ được thành lập để truy tìm tung tích của cổ mộ. Danh sách được công bố ngay sau đó.
Đội khảo cổ bao gồm:
Vân Khê – chuyên gia giám định cổ vật, đồng thời là chuyên gia khảo cổ thực địa dày dặn kinh nghiệm.
Minh Hùng – giáo sư khảo cổ chuyên nghiên cứu về chữ cổ.
Đội ngũ tìm kiếm chuyên nghiệp – nhóm chuyên gia thực địa có kinh nghiệm khai quật và bảo tồn di tích.
Khi danh sách được chốt lại, bất ngờ một giọng nói vang lên từ phía hàng ghế khán giả:
"Tôi muốn tham gia đội tìm kiếm."
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Linh Chi.
Giáo sư Trần hơi nhíu mày: "Tiến sĩ Phan, cô là một giáo sư giảng dạy, đây không phải chuyên môn của cô."
Linh Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô ánh lên tia kiên định: "Nhưng tôi chính là người phát hiện ra bố cục bất thường của bức tranh. Nếu không có tôi, bản đồ này có lẽ vẫn còn là một bí ẩn. Tôi tin rằng tôi có thể tìm ra địa điểm chính xác mà nó thể hiện."
Bên dưới, Vân Khê vẫn lặng lẽ quan sát, ánh mắt không rõ cảm xúc. Minh Hùng khoanh tay nhìn Linh Chi đầy thú vị, rồi quay sang Vân Khê như muốn dò xét phản ứng của cô.
Giáo sư Trần vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục: "Nhưng…"
"Không có nhưng gì cả." Linh Chi dứt khoát cắt ngang, giọng cô không lớn nhưng lại có trọng lượng. "Nếu các vị thực sự muốn tìm ra cổ mộ, thì các vị cần tôi trong đội."
Không khí trong phòng im ắng đến lạ thường.
Vài giây sau, một giọng nói trầm thấp phá vỡ sự im lặng:
"Vậy thì cứ để cô ấy tham gia."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng.
Vân Khê vẫn giữ tư thế ung dung, tay đặt hờ trên thành ghế, khóe môi khẽ nhếch lên một chút: "Nếu Linh Chi đã tự tin như vậy, tôi không có ý kiến gì. Nhưng tôi chỉ hy vọng một điều…"
Linh Chi nhíu mày: "Hy vọng điều gì?"
Vân Khê nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lướt qua khuôn mặt cô: "Hy vọng cô không phải là một gánh nặng."
Linh Chi mím môi, không đáp lại.
Cô biết Vân Khê đang thử thách mình. Và cô sẽ không lùi bước.
------
Sau khi cuộc họp kết thúc, không khí trong phòng trở nên im ắng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Giáo sư Tùng. Ông ta đang đứng ở đầu bàn, nhàn nhạt nhìn xuống bản đồ cổ, ánh mắt như có ý gì đó không rõ ràng.
"Cô Vân Khê," Giáo sư Tùng lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự tính toán. "Cô sẽ tham gia vào đội tìm kiếm, nhưng tôi hy vọng cô không để sự tò mò của mình làm mờ mắt. Điều này không đơn giản như cô nghĩ đâu."
Vân Khê không vội trả lời, chỉ nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc. Cô biết rõ mọi thứ không phải như bề ngoài, và sự xuất hiện của tấm bản đồ cổ cùng với những lời lẽ của ông ta đã đánh động sự nghi ngờ trong lòng cô.
"Giáo sư," Vân Khê lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. "Tôi chỉ tham gia vì nhiệm vụ chuyên môn. Nhưng tôi tin rằng, có những thứ mà ông không muốn để tôi biết."
Giáo sư Tùng cười nhẹ, nụ cười thoáng qua nhưng lại khiến không khí càng thêm căng thẳng. "Cô Vân Khê, tôi chỉ là một nhà khảo cổ học. Những gì tôi làm là vì sự nghiệp và đam mê. Cô nghi ngờ tôi ư?"
Vân Khê không vội trả lời, chỉ khẽ liếc nhìn vào chiếc khăn tay mà giáo sư Tùng để lộ ra khi vừa rút tay từ trong túi. Đó là chiếc khăn tay thêu biểu tượng của tổ chức Viper's Fang—một dấu hiệu không thể chối cãi.
"Tôi không nghi ngờ ông," Vân Khê nói, nhưng trong giọng nói của cô có một sự lạnh lùng rõ rệt. "Tôi chỉ đang muốn hiểu rõ hơn về những gì đang diễn ra. Không phải tất cả mọi thứ đều đơn giản như bức tranh mà chúng ta đang cố giải mã."
Giáo sư Tùng cứng người trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. "Cô quá nhạy bén, Vân Khê." Ông ta mỉm cười, nhưng nụ cười của ông không còn tươi như trước, mà thay vào đó là một sự lạnh lẽo bao phủ. "Tôi hiểu, nhưng cô nên cẩn thận hơn với những gì cô muốn tìm ra."
Vân Khê khẽ cười, ánh mắt sắc lạnh như dao. "Tôi đã luôn cẩn thận, giáo sư. Chỉ là đôi khi, sự thật không phải lúc nào cũng như ta tưởng."
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, sự đối đầu giữa hai người đã rõ ràng đến mức không thể che giấu. Mọi người xung quanh dường như cảm nhận được rằng cuộc nói chuyện này không chỉ đơn giản là về một cuộc khảo cổ, mà là một cuộc đấu trí giữa hai thế lực.
Sau vài giây im lặng, Vân Khê quay lại, mắt không rời khỏi giáo sư Tùng. "Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi, giáo sư."
Giáo sư Tùng không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ rồi quay đi. Cả hai đều biết rằng đây chỉ là sự bắt đầu của một cuộc đối đầu đầy căng thẳng và bí ẩn, nơi mà từng câu chữ, từng hành động đều có thể là chìa khóa mở ra sự thật.
Khi Vân Khê rời khỏi phòng, cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Sự nghi ngờ đã biến thành sự quyết tâm tìm ra sự thật, và cô biết rằng, chuyến đi tìm cổ mộ lần này sẽ không chỉ là cuộc khám phá của khoa học, mà còn là cuộc chiến không khoan nhượng giữa cô và giáo sư Tùng, một người mà cô không tin là vô tội.