Chương 13: Sự Thật Và Phản Kháng

Linh Chi lái xe về nhà mà tâm trí vẫn không thể rời khỏi hình ảnh của Vân Khê. Cô ấy vẫn như thế—tự tin, tài giỏi, mang theo khí chất bất cần nhưng lại có sức hút đến chết người.

Cô đã từng nghĩ bốn năm xa cách sẽ khiến bản thân quên đi, rằng vết thương trong lòng sẽ dần nguôi ngoai theo thời gian. Nhưng ngay khi vừa gặp lại, tất cả cảm xúc lại ập đến như một cơn sóng lớn, nhấn chìm mọi lý trí mà cô cố xây dựng suốt bao năm qua.

Nỗi nhớ, sự tiếc nuối, nỗi đau và cả sự trách móc.

Tại sao năm đó Vân Khê lại chọn chia tay?

Linh Chi vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó, khi cô đứng trước mặt Vân Khê, đau khổ van xin cô ấy đừng buông tay. Cô đã muốn trốn đi cùng Vân Khê, từ bỏ tất cả để có thể bên nhau. Nhưng Vân Khê lại là người đã đẩy cô ra, là người lạnh lùng quay lưng bỏ đi, để lại cô một mình với trái tim vỡ vụn.

Cô đã từng nghĩ đó là vì Vân Khê không còn yêu cô nữa. Nhưng những gì cô thấy hôm nay—sự đối đầu của Vân Khê với giáo sư Tùng, ánh mắt sắc bén đầy kiêu hãnh đó—cô không tin Vân Khê là kẻ dễ dàng lùi bước.

Có khi nào… còn một sự thật khác mà cô chưa biết?

Linh Chi siết chặt tay lái.

Cô cần phải biết rõ tất cả.

---

Biệt thự nhà họ Phan

Vừa bước vào nhà, Linh Chi đã nghe thấy tiếng mẹ cô đang trò chuyện với ai đó. Khi nhìn lên, cô thấy một chàng trai trẻ, ăn mặc lịch sự, ngồi trên ghế sofa.

"Chi, con về đúng lúc lắm." Bà Phan mỉm cười đầy ẩn ý. "Đây là con trai của bạn mẹ, mẹ muốn giới thiệu hai đứa với nhau."

Linh Chi ngay lập tức hiểu ra ý đồ của mẹ mình. Cô nhíu mày, lạnh nhạt nói:

"Không cần đâu mẹ, con không có hứng thú."

Nụ cười trên môi bà Phan lập tức biến mất.

"Linh Chi, con đừng quá bướng bỉnh." Giọng bà nghiêm khắc. "Đây là người phù hợp với con, đừng để mẹ phải nhắc lại."

"Con đã nói là không." Linh Chi cắt ngang, ánh mắt lạnh lùng.

Bà Phan đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt tối sầm lại.

"Con vẫn còn vương vấn nó đúng không? Mẹ đã cảnh cáo con rồi, Vân Khê không phải là người con nên dây dưa."

Tim Linh Chi chợt thắt lại.

"Mẹ biết?"

"Tất nhiên là mẹ biết. Con nghĩ mẹ không nắm được con làm gì ở Đại học X sao?" Giọng bà đầy vẻ đắc thắng. "Mẹ đã cảnh báo con từ bốn năm trước, và bây giờ mẹ sẽ cảnh báo lại một lần nữa. Nếu con còn muốn tiếp tục gặp nó, mẹ sẽ khiến nó không còn chỗ đứng trong giới khảo cổ."

Linh Chi sững sờ.

Bốn năm trước…

Cô luôn nghĩ rằng người quyết định buông tay là Vân Khê. Nhưng bây giờ, sự thật dần hé lộ.

Bà Phan không chỉ ép cô đi du học, mà còn đe dọa cả Vân Khê.

"Mẹ… đã làm gì cô ấy?" Giọng cô run lên.

"Mẹ chỉ khiến nó hiểu ra vị trí của mình." Bà Phan nhếch môi. "Con nghĩ vì sao nó lại chia tay con? Vì sao nó không chạy trốn cùng con? Vì nó chưa bao giờ thực sự yêu con cả."

"Không… không thể nào." Linh Chi lắc đầu, trái tim cô quặn thắt.

"Con nghĩ lại đi." Bà Phan tiến lên, giọng đầy uy hiếp. "Nếu nó thực sự yêu con, tại sao nó lại rời bỏ con dễ dàng như thế? Tại sao nó không đấu tranh đến cùng?"

Linh Chi nhắm mắt lại, những ký ức cũ như thước phim quay chậm hiện về trong đầu.

Khi cô níu lấy Vân Khê, cô ấy đã nhìn cô bằng ánh mắt đầy giằng xé, nhưng vẫn tàn nhẫn nói:

"Linh Chi, chúng ta không thể đi cùng nhau được nữa."

"Tại sao?"

"Vì tôi không muốn trói buộc cô."

"Cô đang nói dối! Cô sợ điều gì? Cô sợ mẹ tôi sao? Chúng ta có thể rời đi, có thể bắt đầu lại ở một nơi khác mà!"

"Linh Chi… tôi không thể."

"Tại sao?!"

Vân Khê đã không trả lời. Cô ấy chỉ đứng đó, ánh mắt đau đớn nhưng kiên định, rồi xoay người rời đi, để lại Linh Chi đứng lặng giữa cơn mưa lạnh giá.

Bây giờ, Linh Chi đã hiểu.

Không phải Vân Khê không yêu cô.

Mà là cô ấy đã bị ép phải buông tay.

Cô ngước mắt nhìn thẳng vào bà Phan, lửa giận bùng lên trong lòng.

"Mẹ đã làm như vậy với cô ấy… rồi bây giờ lại muốn làm lần nữa sao?"

"Chỉ cần con nghe lời, mẹ sẽ không cần phải làm vậy."

"Vậy nếu con không nghe thì sao?" Linh Chi gằn từng chữ.

Bà Phan nheo mắt, giọng nói đầy đe dọa:

"Vậy thì mẹ sẽ hủy hoại nó, như cách mẹ đã làm trước đây."

Linh Chi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa.

Cô hít sâu, rồi kiên định nói:

"Mẹ, con sẽ dọn ra ngoài."

Bà Phan sững sờ.

"Con nói cái gì?"

"Con không thể sống trong ngôi nhà này nữa." Linh Chi nói, ánh mắt kiên quyết. "Con sẽ chuyển đến khu căn hộ gần Đại học X."

"Con dám!"

"Con đã quyết rồi."

Bà Phan giận đến run người.

"Con nghĩ rằng rời khỏi đây thì mẹ sẽ không kiểm soát được con sao? Mẹ vẫn có thể khiến con không thể sống yên ổn!"

Linh Chi nhếch môi, giọng nói đầy thách thức.

"Vậy mẹ cứ thử xem."

Rồi cô xoay người đi thẳng lên phòng, không buồn nhìn lại.

---

Khu Căn Hộ Cao Cấp Gần Đại Học X

Chỉ trong vòng hai ngày, Linh Chi đã hoàn tất việc chuyển ra ngoài.

Căn hộ mới của cô nằm trên tầng cao, có tầm nhìn bao quát cả thành phố về đêm. Nhưng lúc này, cô chẳng còn tâm trí nào để ngắm cảnh.

Cô đứng lặng bên cửa sổ, trong đầu vẫn vang vọng những lời của mẹ mình.

Bà Phan không phải người nói suông. Nếu bà đã dám đe dọa Vân Khê một lần, bà chắc chắn sẽ không ngần ngại làm lại lần nữa.

Linh Chi nhắm mắt lại, siết chặt bàn tay.

Cô sẽ không để chuyện năm đó lặp lại.

Lần này, dù có phải đối đầu với cả gia đình mình, cô cũng sẽ không buông tay.