Buổi giám định thứ hai kết thúc trong một bầu không khí căng thẳng. Mọi người rời khỏi phòng họp, nhưng tâm trí vẫn xoay quanh cuộc đấu trí giữa Vân Khê và giáo sư Tùng.
Linh Chi đứng yên một chỗ, ánh mắt đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Vân Khê. Cô biết Vân Khê không phải kiểu người thích gây chuyện, càng không phải loại người liều lĩnh thách thức một kẻ có địa vị cao hơn mình mà không có lý do.
Cắn môi suy nghĩ một lát, cô nhanh chóng bước theo, chặn đường ngay khi Vân Khê vừa rẽ vào hành lang vắng người.
"Vân Khê , rốt cuộc là chuyện gì?" Linh Chi lên tiếng, giọng có chút gấp gáp.
"Chuyện gì là chuyện gì?" Vân Khê nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao.
Linh Chi nhíu mày, ánh mắt lo lắng không giấu được.
"Cô không giống kiểu người bốc đồng, nhưng hôm nay lại trực tiếp đối đầu với giáo sư Tùng trước mặt mọi người." Giọng cô trầm xuống. "Lão ta không phải người dễ đối phó đâu. Chỉ một câu nói của lão cũng đủ khiến người trong giới quay lưng với cô."
Vân Khê bật cười khẽ, ánh mắt ánh lên một tia giễu cợt.
"Vậy thì sao?"
Linh Chi thoáng khựng lại.
"Vân Khê, tôi nghiêm túc đấy."
"Tôi cũng nghiêm túc mà." Vân Khê dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, cả người toát ra khí chất bất cần. "Cô nghĩ tôi sợ lão ta sao?"
Linh Chi cau mày.
"Không phải sợ, mà là cẩn trọng. Lão ta có quyền có thế, lại là lão làng trong giới."
"Còn tôi là ai?" Vân Khê nhướng mày, giọng điệu lười biếng nhưng không giấu được sự sắc bén. "Đừng quên tôi mang họ Trần Vân."
Linh Chi mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.
Cô suýt quên mất họ của cô ấy là họ kép—dù Vân Khê không bao giờ nhắc đến, và dù mọi người đều quen gọi cô là Vân Khê, nhưng ai trong giới cũng biết, sau lưng cô là gia tộc Trần Vân, một thế lực lớn trong ngành khảo cổ và giám định cổ vật. Không chỉ vậy, nhà họ Trần Vân dù không phô trương nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn.
Vân Khê có thể không thèm tranh đấu, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có chỗ dựa.
"Ý cô là, cô không ngại giáo sư Tùng?" Linh Chi hỏi lại, giọng dịu đi.
"Ngại?" Vân Khê bật cười thành tiếng. "Nếu lão ta có thể khiến tôi sợ, thì tôi đã chẳng đứng ở đây."
Trước khi Linh Chi kịp nói gì thêm, một giọng nói khác chen vào.
"Có chuyện hay mà không gọi tao sao?"
Cả hai quay sang thì thấy Minh Hùng đang khoanh tay tựa vào bức tường gần đó, nụ cười nửa miệng đầy hứng thú.
"Mày ở đây từ khi nào?" Vân Khê nhíu mày.
"Từ lúc hai người bắt đầu đối đầu nhau ngoài hành lang này." Minh Hùng nhún vai. "Tao cũng muốn hỏi đấy, sao mày lại có thái độ đó với giáo sư Tùng? Đừng nói là vì bức tranh nhé, tao không tin."
Vân Khê nhếch môi.
"Tin hay không là việc của mày."
"Thế này đi, cùng đi cà phê đi." Minh Hùng đề nghị, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái. "Coi như tao mời hai người, đổi lại, mày sẽ giải thích cho tao và giáo sư Phan đây hiểu xem chuyện gì đang xảy ra."
Linh Chi nhìn Minh Hùng, rồi lại nhìn Vân Khê. Cô cũng muốn biết sự thật, và quan trọng hơn, cô muốn đảm bảo rằng Vân Khê không tự đẩy mình vào rắc rối.
Vân Khê nhún vai.
"Được thôi. Nhưng tao nói trước, không phải chuyện gì cũng có thể nói rõ ràng đâu."
---
Ba người chọn một quán cà phê khá yên tĩnh gần khuôn viên trường.
Sau vài giây im lặng, Linh Chi là người lên tiếng trước.
"Vậy, chuyện giữa cô và giáo sư Tùng là thế nào?"
Vân Khê khuấy nhẹ ly cà phê, khóe môi cong lên đầy ý vị.
"Hai người biết gì về lão ta?"
"Giáo sư lâu năm, chuyên gia phục chế tranh cổ, có danh tiếng trong giới khảo cổ, nhưng cũng là một kẻ rất thực dụng." Minh Hùng đáp ngay. "Lão ta luôn đứng về phía nào có lợi nhất, không dễ để đắc tội."
"Vậy thì đúng rồi." Vân Khê cười nhạt. "Lão ta có danh tiếng, nhưng không có nghĩa là lão ta xứng đáng với danh tiếng đó."
Linh Chi nheo mắt.
"Cậu có bằng chứng gì không?"
"Không cần bằng chứng." Vân Khê nhấp một ngụm cà phê. "Tôi không cần chứng minh điều đó với ai cả. Nhưng nếu muốn biết lý do tôi không ưa lão ta, thì tôi có thể kể một chuyện."
Cô đặt ly xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhưng mang theo chút sắc lạnh.
"Năm tôi hai mươi lăm tuổi, tôi từng được mời tham gia một dự án phục chế tranh cổ cùng với giáo sư Tùng."
"Rồi sao?" Minh Hùng hỏi.
"Tao phát hiện lão ta đã cố tình làm sai quy trình để biến một bức tranh vô danh thành một tác phẩm 'đáng giá hàng triệu đô'." Cô hừ lạnh. "Lão ta đã sửa lại một vài chi tiết trên tranh, làm cho nó giống với một bức họa nổi tiếng, sau đó tung tin rằng đó là một phát hiện chấn động."
Minh Hùng huýt sáo.
"Giả mạo?"
"Chính xác."
Linh Chi cau mày.
"Cô đã làm gì?"
Trần Vân nhún vai, nụ cười đầy thờ ơ.
"Không làm gì cả."
"Cái gì?" Minh Hùng tròn mắt.
"Khi đó tao chẳng cần phải làm gì cả. Nhà tao chỉ cần cất một tiếng, cả giới tự động quay lưng với bức tranh đó." Vân Khê dựa lưng vào ghế, ánh mắt bình thản. "Nhưng điều đó không có nghĩa là tao sẽ quên."
Minh Hùng bật cười.
"Tao hiểu rồi. Mày không hề sợ lão ta, mà chỉ muốn cho lão ta biết mày vẫn nhớ?"
"Đúng thế."
Linh Chi nhìn cô thật lâu, rồi khẽ thở dài.
"Dù vậy, cô cũng nên cẩn thận."
Vân Khê nhếch môi.
"Cẩn thận ư? Tôi là Trần Vân Khê. Nếu lão ta muốn chơi, tôi sẵn lòng tiếp chiêu."
Bên ngoài quán cà phê, trời bắt đầu đổ mưa nhẹ. Nhưng cơn bão thật sự… có lẽ vẫn còn ở phía trước.