Buổi giám định thứ hai diễn ra trong không khí căng thẳng hơn lần đầu. Dù không ai nói ra, nhưng sau vụ đột nhập ở Trần Vân Đường, Minh Hùng và Vân Khê đều hiểu rằng bức tranh này không đơn thuần chỉ là một cổ vật.
Linh Chi tập trung quan sát từng chi tiết trên tranh, đôi mắt sắc bén lướt qua từng nét vẽ, từng mảng màu đã phai mờ theo thời gian. Đột nhiên, cô khựng lại, đôi mày thanh tú cau lại như vừa phát hiện ra điều gì đó.
"Bố cục này…" Linh Chi lẩm bẩm, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên mặt tranh. "Vùng đất này… rất giống khu vực Bạch Hạc."
"Bạch Hạc?" Một đồng nghiệp trong nhóm khảo cổ ngạc nhiên.
"Đúng." Linh Chi gật đầu, ánh mắt tràn đầy hứng thú. " Bạch Hạc là Vùng hợp lưu của ba con sông lớn (sông Hồng, sông Lô, sông Đà), từng là trung tâm giao thương quan trọng. Nếu bức tranh này thực sự miêu tả khu vực đó, thì có khả năng nó đang ghi lại điều gì đó quan trọng về thời kỳ Hai Bà Trưng."
"Vậy là chúng ta đang nhìn vào một mảnh lịch sử chưa từng được ghi chép rõ ràng?" Một người khác lên tiếng, giọng đầy phấn khích.
Vân Khê vẫn giữ thái độ trầm tĩnh. Cô không nhìn vào bố cục tổng thể như Linh Chi, mà tập trung vào kết cấu của bức tranh. Đôi mắt tinh tường của cô nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
"Bức tranh này có hai lớp."
Cả căn phòng im lặng khi nghe câu nói của Vân Khê. Linh Chi ngẩng lên, đôi mắt mở to.
"Ý cô là…?"
"Có một lớp tranh khác ẩn dưới lớp trên cùng." Vân Khê bình thản đáp, ánh mắt sắc bén quét qua từng góc cạnh. "Lớp tranh bên trên được vẽ một cách tinh vi, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy vài điểm màu không đồng nhất. Bức tranh này không đơn thuần chỉ là một bức họa cổ, mà là một lớp vỏ bọc."
Linh Chi lập tức kiểm tra lại. Chỉ trong chốc lát, cô cũng nhận ra sự bất thường đó.
"Thật sự có hai lớp…" Cô lẩm bẩm, ánh mắt rực sáng. "Nếu có thể bóc tách lớp tranh này mà không làm tổn hại đến nội dung bên dưới, chúng ta có thể tìm ra một bí mật lịch sử chưa từng được biết đến."
"Nhưng vấn đề là…" Một giảng viên trong nhóm lên tiếng. "Kỹ thuật bóc tách tranh cổ rất phức tạp. Chỉ cần một sai sót nhỏ, cả bức tranh có thể bị hủy hoại vĩnh viễn."
"Vậy thì phải tìm người có đủ khả năng." Vân Khê dựa lưng vào ghế, nheo mắt. "Và trùng hợp thay, trong phòng này có một người như vậy."
---
Cả phòng đồng loạt quay sang một người đàn ông đã im lặng từ đầu buổi: Giáo sư Tùng.
Lão già này là một bậc thầy trong lĩnh vực phục chế tranh cổ, danh tiếng lẫy lừng trong giới học thuật. Nhưng từ khi cuộc giám định bắt đầu, ông ta vẫn giữ thái độ quan sát, không tỏ rõ lập trường.
Vân Khê nhếch môi, đôi mắt chứa đầy ý cười nhưng không hề có sự thân thiện.
"Giáo sư Tùng, ông có vẻ im lặng quá nhỉ?" Cô cất giọng chậm rãi. "Tôi tưởng với trình độ và kinh nghiệm của ông, hẳn đã nhận ra điều này từ buổi giám định đầu tiên rồi chứ?"
Giáo sư Tùng ngẩng lên, ánh mắt già dặn nhưng sắc sảo nhìn chằm chằm vào Vân Khê. Ông ta không vội đáp lời, chỉ nhếch mép cười nhạt.
"Cô Trần, cô đánh giá tôi cao quá rồi." Giọng ông ta trầm ấm nhưng đầy ẩn ý. "Tôi chỉ là một lão già thích quan sát. Đôi khi, nhìn người khác lao vào cuộc chơi lại thú vị hơn là tự mình nhảy vào."
"Ồ?" Vân Khê nhướng mày. "Vậy giờ ông đã đủ hứng thú để nhập cuộc chưa?"
Giáo sư Tùng mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh đi một chút.
"Tôi không thích làm việc khi chưa biết rõ mọi thứ. Cô nói có hai lớp tranh, nhưng lại chưa có bằng chứng xác đáng. Chẳng lẽ cô muốn tôi mạo hiểm cả danh tiếng của mình chỉ vì một phỏng đoán?"
"Danh tiếng của ông cũng chỉ là thứ ông tự tô vẽ thôi." Vân Khê cười khẩy. "Còn tôi thì tin vào đôi mắt của mình."
Không khí trong phòng như đóng băng. Nhóm khảo cổ ngồi giữa hai người không dám thở mạnh. Một bên là giáo sư lão luyện, một bên là chuyên gia giám định trẻ tuổi nhưng đầy kiêu ngạo.
Linh Chi khẽ cau mày, liếc nhìn Vân Khê.
"Vân Khê, đừng gây sự." Cô lên tiếng, nhưng giọng điệu không có vẻ trách móc thật sự, mà giống như đang lo lắng.
Giáo sư Tùng đan hai tay vào nhau, nhìn cô với ánh mắt thâm trầm.
"Cô Trần, dù sao cô cũng từng là học trò của tôi." Ông ta nói chậm rãi. "Tôn sư trọng đạo là điều tối thiểu mà một người làm học thuật nên có."
"Học trò?" Vân Khê bật cười, giọng đầy mỉa mai. "Tôi nhớ không nhầm thì tôi chưa từng học được điều gì có ích từ ông."
"Vậy mà tôi lại nhớ rất rõ cô đã từng nể trọng tôi thế nào." Giọng ông ta trầm xuống, như đang nhắc nhở. "Dù có tài giỏi đến đâu, cô vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng tôi là giáo sư, còn cô chỉ là một người đến sau."
Vân Khê khoanh tay, ánh mắt lạnh tanh.
"Giáo sư, ông thực sự nghĩ địa vị có thể quyết định tất cả sao?" Cô nghiêng đầu, nụ cười sắc lạnh. "Tôi thì nghĩ, một kẻ không đủ tư cách làm thầy thì không xứng để được gọi là giáo sư."
Giáo sư Tùng nheo mắt, nhưng không nói gì. Cuối cùng, ông ta bật cười.
"Cô có vẻ rất tự tin, cô Trần." Ông ta khoanh tay. "Được thôi, tôi sẽ chấp nhận thách thức này. Nhưng nếu tôi bóc tách xong mà không có gì đáng giá, thì sao? Cô có sẵn sàng chịu trách nhiệm không?"
"Nếu tôi sai, ông có thể nói tôi là một kẻ ngông cuồng." Vân Khê nhún vai. "Nhưng nếu tôi đúng…" Cô nheo mắt. "Thì ông sẽ phải công khai thừa nhận rằng, tôi tinh mắt hơn ông."
Giáo sư Tùng nhìn chằm chằm vào cô, rồi bật cười lớn.
"Hay lắm. Vậy thì để xem, ai mới là thợ săn thật sự."
Lần này, lão ta đã nhập cuộc. Nhưng là vì tò mò… hay vì một lý do khác.
-----
Sau khi cuộc đối thoại kết thúc, giáo sư Tùng chính thức nhận trách nhiệm bóc tách bức tranh. Nhưng trong ánh mắt của lão, có một tia sáng không rõ ràng—không đơn thuần chỉ là hứng thú học thuật.
Minh Hùng, người đã im lặng từ nãy đến giờ, chợt nheo mắt, liếc nhìn Vân Khê.
"Mày cố tình khiêu khích lão ta?" Anh thì thầm.
"Đúng." Vân Khê khẽ cười. "Mày thấy không, lão đã im lặng từ đầu đến cuối. Một người có danh tiếng như lão, tại sao lại không lên tiếng khi gặp một bức tranh giá trị như thế này?"
"Mày nghĩ lão có liên quan đến vụ đột nhập à?" Minh Hùng nhíu mày.
"Tao chưa dám chắc." Vân Khê chống cằm. "Nhưng nếu lão thực sự có liên quan, thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ mặt thôi."
Cô nhìn giáo sư Tùng đang trò chuyện với các giảng viên khác, ánh mắt sâu thẳm.
Trò chơi thực sự… chỉ mới bắt đầu.
Lưu ý: Phú Thọ thời Hai Bà Trưng nằm trong khu vực Bạch Hạc (nay thuộc thành phố Việt Trì, Phú Thọ). Đây là một vùng đất cổ, từng là trung tâm của nước Văn Lang thời Hùng Vương.