Ngay từ sáng hôm sau vụ đột nhập, Minh Hùng đã mặt dày vác nguyên cái vali đến tiệm Trần Vân Đường, cắm cọc một cách không biết xấu hổ. Suốt một tuần sau đó, bất kể Vân Khê đi đâu, Minh Hùng cũng bám theo như một cái bóng.
"Mày làm gì mà cứ đeo tao như đỉa vậy?" Vân Khê khoanh tay nhìn Minh Hùng đang ngồi chễm chệ trên ghế, nhai bánh trung thu cô mua sáng nay.
"Tò mò!" Minh Hùng nhún vai, nhét thêm miếng bánh vào miệng. "Tại sao mày lại chắc chắn bức tranh đó thuộc thời Hai Bà Trưng?"
"Trực giác." Vân Khê đáp cụt ngủn.
"Xạo! Mày làm gì có cái trực giác nào ghê gớm như thế?" Minh Hùng lườm cô, rồi nheo mắt như phát hiện ra gì đó. "Chẳng lẽ… có liên quan đến tộc Trần Vân?"
"…"
Vân Khê lặng thinh, lấy điếu thuốc ra ngậm nhưng chưa châm lửa. Minh Hùng thấy vậy liền biết đã chạm đến giới hạn của cô, nhưng anh vẫn chưa có ý định dừng lại.
"Vậy còn Linh Chi?" Minh Hùng chuyển chủ đề, nhìn Vân Khê đầy ẩn ý. "Hai người rốt cuộc là sao? Rõ ràng cô ấy có tình cảm với mày, mà mày thì cũng chả phải dạng vô tâm. Mà khoan, hai đứa từng yêu nhau thật đúng không?"
Vân Khê thở dài, dụi đầu vào ghế sofa như thể đang bị nhức đầu bởi tên bạn phiền phức này.
"Mày đúng là loại thích nhiều chuyện."
Minh Hùng chỉ cười toe, lấy ly trà trên bàn uống một hớp, ra hiệu cho cô tiếp tục. Vân Khê trầm ngâm một lúc, rồi cuối cùng cũng chịu mở miệng.
---
Bốn năm trước, Vân Khê và Linh Chi yêu nhau trong sự lặng lẽ. Cả hai đều là những người kín tiếng, nhưng tình cảm dành cho nhau thì không thể che giấu. Vân Khê khi đó không lạnh lùng như bây giờ, còn Linh Chi thì vẫn là một tiểu thư cao quý nhưng rất ỷ lại vào người yêu.
Tuy nhiên, rào cản lớn nhất không phải là khoảng cách địa vị hay định kiến xã hội, mà là gia đình của Linh Chi. Nhà họ Phan là một trong những gia tộc lâu đời ở Sài Gòn, mang tư tưởng truyền thống, không thể chấp nhận việc con gái út của họ yêu một cô gái.
Khi bị ép đi du học, Linh Chi đã không chịu khuất phục. Cô từng muốn trốn đi cùng Vân Khê, từ bỏ mọi thứ để bắt đầu một cuộc sống mới bên cô.
Nhưng chính Vân Khê là người đã buông tay.
"Mày thật sự đã buông tay cô ấy?" Minh Hùng nhíu mày. "Chuyện này không giống tính cách của mày chút nào."
"Lúc đó tao nghĩ đó là điều đúng đắn." Vân Khê nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay, giọng điềm tĩnh nhưng có chút xa xăm. "Linh Chi yêu khảo cổ, đó là niềm đam mê lớn nhất của cô ấy. Nếu theo tao trốn đi, cô ấy sẽ mất tất cả."
"Nhưng mày cũng mất cô ấy." Minh Hùng nói thẳng.
"Ừ." Vân Khê cười nhạt. "Nhưng ít nhất, cô ấy đã có thể theo đuổi giấc mơ của mình."
Minh Hùng im lặng một lúc lâu. Anh không ngờ rằng Vân Khê lại là người chủ động buông tay trong mối quan hệ này.
"Vậy bây giờ thì sao? Cô ấy đã quay về, mày còn định trốn tránh không?"
"Tao không trốn." Vân Khê nhún vai. "Nhưng tao cũng không định bắt đầu lại."
"Mày nói vậy mà tin được à?" Minh Hùng bật cười. "Tao thấy rõ ràng mày còn quan tâm cô ấy lắm."
Vân Khê không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Cô chỉ lặng lẽ dụi tắt điếu thuốc chưa kịp châm, ánh mắt tối lại như che giấu điều gì đó.
---
Sau khi nói về Linh Chi, Minh Hùng lại tiếp tục xoáy vào vấn đề còn dang dở:
"Vậy còn tiệm này thì sao? Ba tên đó không phải hạng xoàng, vậy mà đột nhập rồi lại đi tay không?"
"Vì chúng nó không thể lấy được." Vân Khê rút từ trong ngăn kéo một tấm bùa cũ kỹ màu vàng sậm, đặt lên bàn. "Trần Vân Đường có trận pháp bảo vệ."
Minh Hùng nhíu mày nhìn tấm bùa, ánh mắt đầy suy tư.
"Tao không nghĩ mày là kiểu người mê tín."
"Không phải mê tín, mà là thực tế." Vân Khê chậm rãi nói. "Tổ tiên tao từ thời xa xưa đã hiểu rõ một điều: làm nghề đồ cổ không chỉ đối mặt với bọn trộm cướp, mà còn phải đối mặt với những thứ không thuộc về thế giới này."
Minh Hùng rùng mình một chút. Anh đã từng nghe nhiều lời đồn đại về dòng họ Trần Vân, nhưng đây là lần đầu tiên nghe chính Vân Khê xác nhận.
"Mày nói vậy là trong tiệm có thứ gì đó…?"
"Không hẳn." Vân Khê nhếch môi. "Nhưng có những quy tắc. Ai không thuộc về nơi này, ai không có sự cho phép của tao, thì sẽ không thể lấy đi bất cứ thứ gì."
Minh Hùng trầm ngâm. Đột nhiên, anh nhớ đến bức tranh bí ẩn kia. Một món đồ cổ xuất hiện không đúng chỗ, một gia tộc bí ẩn với những nguyên tắc kỳ lạ, và bây giờ là một vụ đột nhập đầy uẩn khúc.
"Mọi thứ bắt đầu có chút thú vị rồi đây." Minh Hùng cười. "Nhưng tao vẫn chưa hết tò mò đâu. Tao sẽ còn bám theo mày dài dài."
"Tuỳ mày." Vân Khê nhếch môi, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù Minh Hùng có phiền phức đến mức nào, ít nhất, anh vẫn là người bạn đáng tin cậy duy nhất mà cô có.