Chương 9: Đêm Bão Tố

Sau khi tiễn Linh Chi về, Minh Hùng và Vân Khê cùng nhau quay trở lại Trần Vân Đường – tiệm đồ cổ danh tiếng mà Vân Khê đang quản lý.

Bầu trời đêm lặng gió, không khí mang theo chút ẩm ướt như báo hiệu sắp có một cơn mưa. Cả hai bước qua con hẻm nhỏ dẫn đến tiệm, bóng đèn đường hắt xuống nền gạch cũ những vệt sáng mờ nhạt.

Vân Khê dừng lại ngay khi bước đến cửa tiệm.

Minh Hùng lập tức cảnh giác. "Gì vậy mày?"

Vân Khê không trả lời ngay. Cô khẽ híp mắt quan sát cánh cửa gỗ lớn – nơi lẽ ra phải được khóa chặt, nhưng lúc này lại hơi hé mở một cách bất thường. Một cơn gió nhẹ thổi qua, đẩy cánh cửa kẽo kẹt như một lời cảnh báo.

"Có người đột nhập."

Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng đủ để Minh Hùng hiểu tình hình.

Cả hai nhanh chóng tiến vào, lặng lẽ như những con báo săn mồi. Không gian bên trong tối om, chỉ có ánh trăng le lói qua cửa sổ, hắt lên những tủ kính trưng bày đầy những món đồ cổ quý giá.

Vân Khê giơ tay lên ra hiệu cho Minh Hùng tản ra.

Tiếng bước chân rất nhẹ. Nhưng với kinh nghiệm của cả hai, họ có thể cảm nhận rõ ràng có kẻ khác đang ẩn nấp trong bóng tối.

ẦM!

Chưa kịp xác định vị trí, một bóng đen lao thẳng về phía Vân Khê với tốc độ đáng kinh ngạc. Một lưỡi dao sáng loáng xé gió nhắm thẳng vào cô.

"Xử lý nhanh!" Vân Khê lạnh giọng, né người sang một bên, đồng thời vung tay đỡ lấy cổ tay kẻ tấn công. Cô siết mạnh, làm hắn mất thăng bằng rồi xoay người đạp thẳng vào ngực hắn.

Tên đột nhập bị hất văng ra sau, đập mạnh vào một tủ trưng bày khiến kính vỡ vụn. Nhưng chưa kịp chạm đất, hắn đã bật người lên, cơ thể linh hoạt như loài mèo, chứng tỏ không phải tay mơ.

Minh Hùng cũng không nhàn rỗi. Một tên khác lao tới từ phía sau, vung một cây gậy sắt xuống đầu hắn. Nhưng Minh Hùng nhanh chóng nghiêng đầu tránh, đồng thời chụp lấy cổ tay kẻ tấn công rồi bẻ quặt ra sau.

"Đừng có khinh thường dân khảo cổ, thằng ngu."

Hắn gằn giọng, rồi thúc cùi chỏ vào sườn tên đó một cách chính xác. Kẻ đột nhập rên lên đau đớn, nhưng vẫn chưa chịu buông vũ khí.

Lúc này, kẻ thứ ba xuất hiện.

Hắn không lao vào ngay mà đứng ở một góc khuất, ánh mắt sắc lạnh quan sát tình hình. Một tay của hắn chạm vào thắt lưng, nơi có một khẩu súng lục nhỏ.

Vân Khê ngay lập tức nhận ra nguy hiểm.

"Cẩn thận, có súng!"

Cô hét lên cảnh báo Minh Hùng, đồng thời lao thẳng về phía kẻ thứ ba. Tên này giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng rút súng, ngón tay đặt lên cò.

Nhưng Vân Khê nhanh hơn.

Cô cúi người né sát đất, lướt qua như một cơn gió, rồi tung một cú đá quét vào đầu gối hắn.

RẮC!

Tiếng xương gãy vang lên khiến tên kia hét lên đau đớn. Súng rơi xuống nền gạch, Vân Khê lập tức dùng chân đá văng nó ra xa.

Minh Hùng cũng đã xử lý xong đối thủ của mình. Hắn khóa chặt cánh tay tên kia, rồi hất mạnh hắn vào kệ sách gần đó. Tên còn lại thấy tình hình không ổn, vội quay người bỏ chạy.

Nhưng Vân Khê đã đoán trước điều này.

Cô nhanh như chớp giật lấy một con dao giấy cổ trên kệ trưng bày rồi ném mạnh. Lưỡi dao cắm phập vào mép áo của tên đột nhập, ghim chặt hắn vào tường.

"Định chạy đi đâu?"

Cô nhếch môi, bước đến chậm rãi. Tên kia giãy giụa nhưng không thoát ra được, ánh mắt hoảng loạn.

Minh Hùng phủi tay, nhìn đám người nằm la liệt dưới đất rồi cười khẽ. "Tụi bây đột nhập nhầm chỗ rồi."

Một lúc sau, khi bọn chúng đã bỏ chạy tán loạn, Minh Hùng và Vân Khê bắt đầu kiểm tra lại tiệm.

Điều kỳ lạ là không có món đồ nào bị mất cả.

Những bảo vật trấn tiệm – Cặp Ấn Ngọc Hắc Bạch, Chiếc Bát Sứ Xanh Lam, và Mảnh Long Bào Cổ – vẫn còn nguyên vẹn trong hộp trưng bày.

Minh Hùng nhíu mày. "Tụi nó không phải trộm thường. Nếu muốn trộm đồ cổ, thì đây chính là mục tiêu ngon ăn nhất."

Hắn nhìn quanh một lượt, rồi ánh mắt dừng lại ở một vật nhỏ dưới sàn.

Một huy hiệu kim loại hình nanh rắn.

Vân Khê nhặt nó lên, xoay nhẹ trong tay. Mắt cô thoáng lóe lên một tia sắc lạnh.

"Biểu tượng của tổ chức buôn lậu đồ cổ quốc tế - Viper's Fang."

Minh Hùng hít một hơi sâu. "Chuyện này không ổn rồi. Nếu chúng nhắm đến cửa tiệm này, thì nghĩa là chúng đang theo dõi tụi mình."

Hắn nhìn Vân Khê. "Nhưng tụi nó đến đây làm gì nếu không phải vì ba món bảo vật kia?"

Vân Khê khẽ cười, nhưng nụ cười của cô mang theo chút lạnh lẽo.

"Chúng không thể lấy được gì cả."

Cô bước đến chiếc tủ kính chứa ba món bảo vật, nhẹ nhàng đặt tay lên mặt kính.

Minh Hùng thấy vậy, nhíu mày. "Ý mày là sao?"

Vân Khê không trả lời ngay. Cô nhắm mắt lại, như thể cảm nhận thứ gì đó trong không khí. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm lay động những chiếc chuông gió trong tiệm.

"Trần Vân Đường không phải một tiệm đồ cổ bình thường."

Cô mở mắt, ánh nhìn trở nên sâu thẳm. "Bên trong tiệm có chứa huyền cơ. Không phải ai cũng có thể tự tiện xâm nhập mà lấy đi bất cứ thứ gì."

Minh Hùng thoáng rùng mình. Hắn hiểu Vân Khê không phải người mê tín, nhưng cũng không thể xem nhẹ những gì cô nói.

"Nói cách khác…" Hắn gật gù. "Tụi nó có thể vào, nhưng chưa chắc đã lấy được thứ chúng muốn."

Vân Khê siết nhẹ huy hiệu trong tay.

"Và có lẽ, chúng cũng chưa thực sự biết thứ chúng muốn tìm là gì."