Chap 5 - Điều Bất Ngờ Buổi Sáng

Một tiếng sau...

Makoto lại một lần nữa bị đánh thức bởi một mùi hương cuốn hút, nhưng lần này lại có chút gì đó khác so với hôm qua. Mùi hương vừa nồng nàn, vừa ấm áp, khiến bụng cậu reo lên ngay khi còn chưa mở mắt.

- Cậu đang làm gì thế Taeru? - Makoto dụi mắt, hỏi với một giọng nói ngái ngủ.

- Chỉ là nấu đồ ăn sáng thôi. - Giọng của Taeru từ bếp vang lên, kèm theo những tiếng ngân nga theo nhạc của cậu.

- Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Chắc là đâu đó... 6 giờ 45 phút đấy.

Nghe xong Makoto bất giác bật dậy:

- CÁI GÌ??!! 6 GIỜ 45 PHÚT?? - Cậu căng mắt, ngạc nhiên hỏi.

- Ừm, có chuyện gì à? Sao trông cậu có vẻ hoảng hốt thế? - Taeru quay lại, nhíu mày thắc mắc.

- À... chẳng qua tớ thường thức dậy muộn hơn thôi, nên cũng hơi ngạc nhiên... Thường thì thời điểm tớ ngủ dậy chắc cũng đã 7 giờ rưỡi rồi...

- Hửm? Cái gì có thể làm cậu thức giấc sớm vậy được nhỉ? Chẳng lẽ là do mùi hương từ thức ăn của tớ quá thơm nên nó thức cậu à?- Taeru nhìn Makoto và cười nham hiểm nói.

- L-làm gì có chứ, này chắc là do ngẫu hứng dậy sớm thôi! - Makoto lắp bắp.

Taeru bật cười, đưa tay vuốt mái tóc một cách điêu nghệ:

- Ai mà biết được nhỉ...

Không lâu sau, họ dọn thức ăn ra bàn rồi bắt đầu ngồi thưởng thức món ăn mà Taeru vừa làm. Taeru quay lại nhìn Makoto với ánh mắt tinh nghịch:

- Cậu có nhận ra món này đặc biệt hơn hôm qua không? Tớ vừa thử thêm một chút nguyên tố Lửa vào công thức nấu ăn đấy!

Makoto dừng lại giữa chừng, đôi đũa trên tay cậu run rẩy cùng tiếng "Phụt" từ miệng cậu:

- Cậu điên à!? Lỡ nổ tung thì sao? - Makoto trợn tròn mắt.

- Hahaha! Không sao đâu! Đây cũng chính là một cách để sử dụng sức mạnh nguyên tố đấy!

Makoto thở dài, không biết nên cảm thấy bất an hay nể phục Taeru nữa. Dẫu sao thì bữa ăn sáng cũng khá ngon, và cậu không thể phủ nhận sự khéo léo của người bạn cùng phòng.

Dùng bữa xong, Makoto và Taeru cũng bắt đầu đi đến trường. Không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm khiến Makoto cảm thấy dễ chịu, từng làn gió mát lạnh thổi qua làm cậu thoáng tỉnh táo hơn.

- Này, Taeru, cậu thường dậy sớm thế này à? - Makoto lên tiếng, phá tan sự im lặng mà họ đang tận hưởng.

- Ừm, tớ quen rồi. Dậy sớm giúp tớ có thêm thời gian luyện tập và chuẩn bị mọi thứ. Với lại... tớ thích không khí buổi sáng, nó trong lành và yên tĩnh hơn nhiều. - Taeru trả lời, nụ cười thoáng hiện trên môi.

- Tớ hiểu rồi. Có lẽ tớ nên học tập cậu... Nhưng mà, chắc sẽ khó đây, tớ toàn ngủ nướng không à...

Taeru bật cười trước sự "tự thú" của Makoto và vỗ vai cậu. Chẳng mấy chốc, họ đã đến trường. Do đến sớm nên sân trường vẫn còn vắng, chỉ có vài giáo viên và nhân viên đi lại. Makoto và Taeru quyết định đi dạo một vòng để giết thời gian trước khi vào lớp.

Khi quay trở lại lớp học, Makoto chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu vội lục lọi cặp sách, rồi bất ngờ thốt lên:

- ẤY CHẾT!! Tớ quên mất để cả hộp bút ở nhà rồi! - Makoto hoảng hốt nói.

Taeru thở dài với khuôn mặt thẫn thờ, lấy ra hai cây bút từ túi xách của mình:

- Việc đấy thì cậu khỏi lo, tớ có tận hai cây bút, cậu có muốn mượn không?

- Có chứ! Cám ơn nhé, tớ lại nợ cậu thêm lần nữa đấy. Cậu là thiên thần chuyên giúp đỡ người khác à?

- Này! Thiên thần gì chứ, nghe kỳ cục quá! Với lại thực chất thì tớ nghĩ học cái này thì chắc cũng chẳng cần viết gì nhiều đâu.

Câu chuyện của họ bị cắt ngang khi Namikawa-sensei bước vào lớp. Vị giáo viên này hôm nay trông có vẻ thoải mái hơn lần đầu tiên Makoto gặp.

- Vậy chúng ta bắt đầu bài học nhé. Tiết đầu tiên hôm nay là Nguyên Tố Học!

...

- Có thể các em đã biết, trong thế giới của chúng ta có năm loại nguyên tố chính: Hỏa, Thủy, Phong, Thổ, Lôi. Ngoài ra còn có hai loại nguyên tố đặc biệt là Quang (Ánh Sáng) và Ám (Bóng Tối). Mỗi người trong chúng ta đều tồn tại một Echoea ẩn chứa một nguyên tố riêng. Ví dụ, cô sở hữu nguyên tố Thủy.

Nói đến đây, cô giáo giơ tay ra phía trước và những giọt nước dần ngưng tụ, tạo thành một khối nước nằm trọn trong lòng bàn tay. Cả lớp trầm trồ, ánh mắt ai cũng lộ rõ sự kinh ngạc.

Echoea chính là nền tảng sức mạnh của các Sentinel, và hệ nguyên tố cũng có tính di truyền theo gia tộc. Ví dụ là gia tộc Kenichi nổi tiếng theo nguyên tố Thổ chẳng hạn. 

Thêm một ví dụ về di truyền nữa thì nếu người cha mang nguyên tố Thổ, người mẹ mang nguyên tố Thủy thì có tỉ lệ là 10% sẽ sinh ra đứa trẻ có thể sở hữu và sử dụng cả hai nguyên tố. Và nếu kết hợp cả hai lại thì:

Nói xong thì Sensei đưa hai tay lên, tay trái thì cô giữ một khối nước, tay phải cô giữ một khối đất và cô ấy ép cả hai tay lại.

Crắc Crắc!!

Trên tay cô là những mảnh gỗ nhỏ xuất hiện và tụ lại thành một khối to hơn, biến thành nhiều hình dạng khác nhau.

- Sẽ sinh ra nguyên tố Mộc!

- Thế là mỗi khi tạo ra một nguyên tố mới thì ta phải ép lại như cô ạ? - Một học sinh giơ tay hỏi.

- Dĩ nhiên là không rồi, cái này cô chỉ ví dụ thôi. Nếu các em sở hữu hai loại nguyên tố thì chỉ cần tập trung cả hai luồng năng lượng của nguyên tố đó trên lòng bàn tay, sau đấy thì kết hợp ra thôi. Nói thì nghe có vẻ khá khó nhưng khi thực hành thì rất dễ. 

- Ngoài ra có rất nhiều cặp nguyên tố như Hỏa - Thổ sinh ra Dung ( Dung Nham), Phong - Thủy sinh ra Vân (Mây), Phong - Thổ sinh ra Sa (Cát)... cái này thì thật ra trong sách có đó, các em có thể tham khảo thêm!

Một học sinh khác đã đặt ra một câu hỏi nữa:

- Sensei, nếu một người không thể kiểm soát cả hai hệ nguyên tố thì sao ạ?

- Lúc đó, các em phải tìm ra nguồn động lực thật sự của mình. Echoea không phải là tất cả, chìa khóa để kích hoạt sức mạnh đó nằm ở bên trong các em, hãy để tâm trí của mình hòa quyện với cơ thể, tâm hồn, tưởng tượng thứ sức mạnh nó nằm gọn trong chính cơ thể của mình để có thể khai thác và giải phóng được toàn bộ tiềm năng của nó. - Namikawa-sensei nở một nụ cười khích lệ.

Bỗng Taeru quay xuống phía Makoto thì thầm hỏi:

- Này Makoto, cậu có sức mạnh hệ nguyên tố nào thế?

- Tớ hả... Thì... tớ cũng không rõ nữa...

- Sao kỳ vậy? Cậu không biết sử dụng hả, hay không có?

- Tớ cũng không biết nữa, nhưng đã có người nói tớ có sức mạnh nguyên tố, còn rất lợi hại nữa...

- Ồ...

- Nhưng giống như rằng có thứ gì đó ngăn cản lại khi tớ gồng mình suy nghĩ về sức mạnh của chính bản thân mình...

- Vậy tóm lại là cậu chưa thể bộc lộ hệ sức mạnh trong bản thân mình hết sao?

- Tớ nghĩ bây giờ tớ không thể làm được gì... - Makoto nói với vẻ mặt thất vọng.

- Nhưng trong kì khảo sát vừa rồi, cậu vừa dứt điểm con Robot trong một giây mà, không phải sức mạnh à? 

- Tớ nghĩ rằng đó chỉ là may mắn thôi...

- Tớ tin rằng cậu hạ con Robot trong một giây hoàn toàn là do sức mạnh của cậu chứ không phải robot bị lỗi đâu. Thôi đừng lo lắng, tớ mong cậu sẽ sớm điều khiển được khả năng của mình và lúc đó nhớ cho tớ xem nhé.

- Vậy còn cậu thì sao, Taeru?

- Sức mạnh của tớ hả, bây giờ thì tớ đã thông thạo việc sử dụng lửa nhỏ. Cậu có để ý trong nhà tớ đâu có dùng bình gas để tạo lửa nấu ăn. Đó là lửa do tớ tạo ra đó.

- Thật á!? Giờ mới để ý đấy...

- Nhờ vậy mà đỡ một phần về chi phí sinh hoạt, haha!

...

Sau một hồi thì bỗng chuông báo từ hành lang reo lên báo hiệu kết thúc tiết học.

- Hả, chuông reo rồi kìa, nhanh vậy trời...

Sensei vẫn đang tiếp tục thông báo:

- Thế là hết tiết rồi, à phải rồi. Điểm và thứ hạng đã được công bố, bảng xếp hạng sẽ được để ở giữa sân chính. Giờ giải lao các em nhớ ra xem nhé.

- Phew, cuối cùng cũng hết tiết, chúng ta nên ra ngoài xem kết quả thôi nhỉ?

- Tớ lo quá, mong rằng mình đủ điểm để vào lớp thường trở lên... - Taeru than thở.

- Ủa? Có lớp thường với lớp khác hả? Tớ tưởng chỉ phân biệt chỉ vì tên lớp thôi?

- Tất nhiên là có chứ! Năm ba chúng ta bao gồm bảy lớp, chia từ S đến F và lớp S đứng đầu về mọi mặt: chất lượng, tài năng, điểm số và giảm dần cho tới lớp F là lớp chót. Thứ tự ưu tiên đối đãi và những bài giảng chất lượng hơn cũng sẽ tùy thuộc vào điều đó.

- Ồ...

- Mà thôi, chúng ta ra xem nào!

- Ừm!

Makoto và Taeru vội vàng ra sân đến nơi bảng thông báo được đặt. Nơi đây chật kín hàng trăm học sinh đang chen chúc, đùn đẩy nhau chỉ vì xem kết quả, mãi hai người họ mới chen vào được.

Ngay khoảnh khắc chiếc khăn phủ lên tấm bảng được vén màn xuống, toàn bộ học sinh tại đó như đứng sững lại vì kết quả trên bảng thông báo, họ bắt đầu lẩm bẩm tìm tên của mình. Taeru cũng rất hồi hộp không kém là mấy, và cậu đã thấy được thứ thực sự khiến cậu sốc, chính là thứ hạng của cậu:

 - Top 289: Gyokushi Taeru -

- EHHHHHH!!!!!???????? - Taeru thất thần.

Đứng top xấp xỉ 300 trên 378 học sinh năm ba sao!? Ôi... Toang tớ rồi Makoto ơi, kiểu này đi luôn cả một thế hệ.

- Từ từ đã, cậu vẫn có thể cố gắng mà.

- Chắc cậu chưa trải qua cảm giác này bao giờ đúng không? Tự mình nhìn xuống dưới hạng 300 đi kìa...

- Đâu coi nào... Hể? Cái quái gì vậy? Hể hể... HẢ???

Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là dòng chữ:

 - Top 301: Ichinose Makoto -

Sau khi chứng kiến thứ hạng vô lý từ bảng thông báo, Makoto sững lại, người cậu như hóa đá và hồn siêu phách lạc đi đâu mất. Có vẻ như cậu ta đã mãn nguyện mà ra đi trong khi Taeru vừa kịp tay đỡ cậu ngã xuống và hỏi thăm:

- Oy... Này còn sống không vậy? Makoto??

- Còn nhăn răng đây...

- Ổn chứ!? Tớ cũng không nghĩ rằng thứ tự của cậu lại như vậy... Đưa cậu vào phòng y tế nha?

- Thôi đi ba, kết quả kiểu này thì có khi tớ chết thật rồi...