Chương 1: Gặp Gỡ

Ký túc xá nam, phòng 309.

Phạm Kinh Du lười biếng kéo vali vào phòng, đôi mắt sáng rực lướt một vòng rồi nhanh chóng dừng lại nơi góc phòng có ánh nắng hắt vào.

Một chàng trai ngồi đó, tựa lưng vào thành ghế, đôi chân dài duỗi ra, trên tay cầm quyển sách, tựa hồ chẳng mấy quan tâm đến thế giới xung quanh. Ánh chiều tà phủ lên người cậu ta một tầng sáng dịu, làm nổi bật: sống mũi cao, đường xương hàm sắc nét, đôi môi mỏng mím lại, mang theo một chút lạnh lùng khó gần.

Phạm Kinh Du suýt nữa bật thốt lên: "Đẹp trai vậy?!" Nhưng nghĩ lại, nếu làm thế, chắc chắn hình tượng sẽ sụp đổ ngay ngày đầu tiên.

Thế là hắn nở nụ cười tươi, kéo vali về phía giường của mình, giọng điệu thoải mái như thể đã quen biết từ lâu.

"Chào cậu! Mình là Phạm Kinh Du, từ nay làm phiền rồi~"

Người kia dừng một chút, ánh mắt nhàn nhạt quét qua hắn. Giọng cậu ta trầm thấp, mang theo chút xa cách:

"Bùi Ngạn Chi."

Chỉ vỏn vẹn một câu. Không thừa một chữ nào, cũng không hề tỏ ra hứng thú với bạn cùng phòng mới.

Bùi Ngạn Chi không thích người lạ, đặc biệt là kiểu người quá ồn ào và dễ làm thân. Từ nhỏ đến lớn, những người như vậy xuất hiện trong cuộc sống của hắn không ít, nhưng tất cả đều chỉ là thoáng qua. Ai cũng chỉ đến gần vì tò mò, vì ngưỡng mộ, hoặc có khi là vì gia thế của hắn.

Nhìn nụ cười rạng rỡ kia, hắn bất giác có chút đề phòng. Cười tươi như vậy, rốt cuộc là thật lòng hay chỉ là thói quen?

---

Phạm Kinh Du lúc đang sắp xếp bàn học, hắn phát hiện mặt bàn có một lớp bụi mỏng, thế là không nghĩ nhiều, tiện tay lấy hộp khăn giấy trên bàn bên cạnh để lau.

Không ngờ, vừa lúc đó, cửa phòng mở ra.

Bùi Ngạn Chi bước vào, ánh mắt ngay lập tức dừng lại trên hộp khăn giấy trong tay Kinh Du.

"Cậu làm gì với đồ của tôi?" Giọng cậu ta không lớn, nhưng đủ lạnh để khiến không khí trong phòng chùng xuống.

Kinh Du giật mình, vô thức giơ tay lên như thể đầu hàng, sau đó chớp mắt nhìn hộp khăn giấy rồi bật cười:

"À… tôi thấy bàn bẩn nên tiện tay lấy lau một chút. Cậu cần dùng hả?"

Câu trả lời thoải mái và tự nhiên đến mức cậu không biết phải phản ứng thế nào. Cậu chỉ bước đến, lấy lại hộp khăn giấy, cất gọn vào ngăn bàn của mình.

Thực ra cậu không hề quá khắt khe với chuyện này. Nhưng… từ nhỏ cậu đã ghét cảm giác bị xâm phạm vào không gian riêng tư. Một lần là khăn giấy, lần sau có thể là thứ khác. Cậu không thích cảm giác mất kiểm soát như vậy.

Bùi Ngạn Chi liếc nhìn Phạm Kinh Du. Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng hình như có chút gượng gạo. Một giây sau, hắn nhún vai, tiếp tục dọn đồ như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, cậu bất giác nhớ lại biểu cảm kia.

Nụ cười đó...

Không phải kiểu vô tư vô lo như bề ngoài, mà giống như một chiếc mặt nạ, dùng để che giấu điều gì đó.

Cậu không thích những người quá dễ gần. Nhưng cậu lại càng không thích những người luôn giấu đi bản thân thật sự.