Chương 25: Né tránh

Mấy ngày nay, Kinh Du có một thói quen mới—tránh mặt Ngạn Chi.

Nếu không phải học chung, cậu sẽ tìm cách đi cùng người khác. Nếu đi ăn, cậu cố tình ngồi xa. Nếu bị chạm mặt, cậu sẽ nhanh chóng kiếm cớ rời đi.

Ban đầu, Kinh Du nghĩ rằng chỉ cần tránh né đủ lâu, những cảm xúc kỳ quặc kia sẽ tự động biến mất. Nhưng càng né tránh, cậu lại càng nhận ra một sự trống trải kỳ lạ.

Bình thường, lúc tan học, cậu sẽ cùng Ngạn Chi đi ăn, tán dóc vài câu về mấy chuyện linh tinh.

Bình thường, mỗi lần chơi game, luôn có người ngồi bên cạnh càm ràm mỗi khi cậu chơi ngu.

Bình thường, trước khi ngủ, sẽ có tiếng lật sách của Ngạn Chi vọng lại từ giường bên kia.

Nhưng dạo gần đây, cậu không còn làm những điều đó nữa.

Cậu tự ép mình xa Ngạn Chi, nhưng rồi lại phát hiện cuộc sống hằng ngày của mình vốn đã quen có cậu ta bên cạnh.

-----

Hôm nay, khi tan học, Kinh Du vẫn đi cùng Ngọc Hân như thường lệ. Cô nàng trò chuyện rất nhiều, nhưng Kinh Du thì chỉ ậm ừ đáp lại.

Khi đi ngang qua hành lang, cậu vô thức quay đầu nhìn về phía Ngạn Chi.

Cậu ta vẫn như mọi ngày, bình tĩnh và điềm nhiên, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự né tránh của Kinh Du.

Cậu ta còn cười đùa với đám bạn trong lớp, không hề có vẻ gì là để tâm đến chuyện Kinh Du tránh mặt.

Tim Kinh Du siết lại.

Không hiểu sao, cậu cảm thấy có chút hụt hẫng.

Lẽ ra cậu nên thấy nhẹ nhõm vì Ngạn Chi không đeo bám cậu, đúng không? Nhưng sao cái cảm giác này... nó lại khó chịu như vậy?

Cậu cố gắng ép bản thân quay đi, tiếp tục trò chuyện với Ngọc Hân, nhưng đầu óc cứ lơ đãng.

---

Buổi tối, khi trở về ký túc xá, Kinh Du gần như thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã thành công tránh mặt Ngạn Chi cả ngày hôm nay.

"Có lẽ cứ tiếp tục như vậy, cảm giác này sẽ tự nhiên biến mất."

Cậu mở điện thoại lên, nhưng tin nhắn đầu tiên đập vào mắt cậu là từ Ngạn Chi:

"Trốn tôi vui lắm à?"

Tay Kinh Du khựng lại.

Cậu không biết nên trả lời thế nào.

Khi còn đang chần chừ, cửa phòng bất ngờ bật mở.

Ngạn Chi đứng đó, tay cầm chai nước, dáng vẻ ung dung như chẳng có chuyện gì.

"Chơi với Ngọc Hân vui không?" Cậu ta hỏi, giọng bình thản.

Kinh Du hơi lúng túng. "Cũng... cũng bình thường."

Ngạn Chi nhìn thẳng vào mắt cậu. "Vậy sao đi với cô ấy suốt vậy?"

Kinh Du cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong họng.

"... Vì thích thế."

Lời vừa nói ra, ngay cả bản thân cậu cũng không tin.

Ngạn Chi hơi nhướng mày, rồi bất ngờ vươn tay kéo cổ áo Kinh Du, chỉnh lại một chút.

Cả người Kinh Du như đóng băng. Cậu giật bắn người, lùi lại ngay lập tức. "Làm gì vậy!?"

Ngạn Chi bật cười. "Có gì đâu, thấy xộc xệch nên chỉnh lại thôi."

Kinh Du cắn chặt răng.

Khoảnh khắc vừa rồi... tim cậu đã đập mạnh.

Nhưng cậu không muốn đối mặt với sự thật đó.

"Tôi đi tắm!" Cậu nói vội rồi vọt vào nhà tắm, đóng sập cửa lại.

Đứng trước bồn rửa mặt, Kinh Du cúi đầu, chống tay lên thành bồn.

Nước lạnh táp lên mặt cũng không xua được cơn hoảng loạn trong lòng cậu.

"Cái quái gì đang xảy ra với mình vậy?"

Bên ngoài, Ngạn Chi khẽ cười, lẩm bẩm một câu:

"Cậu còn trốn được bao lâu?"

---

Mặc dù cố tránh né, nhưng Kinh Du vẫn không ngừng nghĩ về Ngạn Chi.

Khi thấy cậu ta nói chuyện với một cô gái khác, tim cậu lại nhói lên một chút.

Khi vô tình chạm tay nhau khi lấy đồ, cậu lại giật mình như bị điện giật.

Thậm chí có những đêm, khi nằm trên giường, cậu lại nhớ về ánh mắt của Ngạn Chi.

Những cảm xúc này quá kỳ lạ.

"Không thể nào... Mình là trai thẳng..."

Cậu cố thuyết phục bản thân.

Nhưng càng trốn tránh, càng cảm thấy trống trải