Chương 24: Cuộc Khai Sáng Định Mệnh

Phong và cả nhóm đã chịu hết nổi.

Bình thường Kinh Du không hề ngu ngốc, nhưng khi đụng đến chuyện tình cảm thì cậu ta chậm chạp đến mức phát bực.

Vậy nên, sau một thời gian dài quan sát – chờ đợi – thất vọng, Phong quyết định ra tay.

"Mày, ra đây!" – Phong túm cổ Kinh Du, kéo cậu ra góc quán cà phê, nơi cả nhóm đã tụ tập chờ sẵn.

"Gì vậy?" – Kinh Du ngơ ngác.

Phong đập bàn.

"Mày có não không?!"

"Hả?"

Cả nhóm: "…"

Phong thở hắt ra, quyết định đi thẳng vào vấn đề.

"Tao hỏi thật, mày có thấy Ngạn Chi dạo này rất kỳ lạ không?"

"… Không?"

"Trời đất ơi!!" – Phong ôm đầu. – "Mày bị điên thật rồi!"

Một đứa trong nhóm chen vào.

"Kinh Du, mày nhớ lại đi! Lần mày bị bệnh, ai là người chăm mày cả tuần liền?"

Kinh Du suy nghĩ.

"Ờ… có Ngạn Chi?"

"CHÍNH XÁC!"– Cả nhóm đồng thanh.

Phong đập mạnh lên bàn.

"Bình thường Ngạn Chi có bao giờ đi chăm ai không? Nó có bao giờ lo lắng cho ai không?"

"…Ờ ha." – Kinh Du bắt đầu thấy có gì đó sai sai.

Một người khác tiếp tục bồi thêm.

"Chưa hết, dạo gần đây Ngạn Chi hay cười hơn, có đúng không?"

"…Ừ."

"Hay chạm vào mày hơn?"

"…Ờ."

"Thích đi chung với mày?"

"Ờ…"

"Thích gắp đồ ăn cho mày?"

"…Ờ…"

Phong vỗ bàn cái rầm!

"Mày còn không nhận ra nữa thì đi chữa thần kinh đi!"

Kinh Du: "…"

Cả nhóm đồng loạt trừng mắt nhìn cậu.

Một đứa nghiêm túc hỏi.

"Nói mau, có phải mày là tên đần không?"

Kinh Du: "…"

Phong chỉ vào mặt cậu.

"Tao nói cho mày biết, Ngạn Chi thích mày, thích rõ ràng luôn!"

Cả nhóm đồng thanh.

"Nó thích mày đến mức ai nhìn cũng thấy, chỉ có mày là không!!"

Kinh Du: "…"

Cậu cảm thấy não mình như bị chập mạch.

Có thật không?

Cậu nhớ lại những lần gần đây…

Nụ cười của Ngạn Chi.

Những cái chạm cố ý.

Ánh mắt chăm chú khi nhìn cậu.

"Đệch." – Kinh Du mở to mắt.

Phong vỗ mạnh vai cậu.

"Cuối cùng cũng thông suốt rồi hả, tên ngu này?!"

Cả nhóm nhìn nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong khi cả bọn đang hả hê vì đã thành công "khai sáng" cậu, Kinh Du lại bật ra một câu khiến tất cả suýt lật bàn.

"Nhưng… tao là trai thẳng."

Phong: "???"

Cả nhóm: "???"

Kinh Du tiếp tục lầm bầm, vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật.

"Tao có bạn gái hồi cấp ba, tao thích con gái mà."

Phong nhìn cậu bằng ánh mắt vừa thương hại vừa muốn đánh.

"Bạn gái cũ mày có liên quan gì ở đây không?"

"Nhưng chưa từng có con trai thích tao."

"Bây giờ thì có rồi đó!"

Kinh Du: "Dm"

Cậu bối rối tột độ.

Nhưng Cậu không thể nào thích con trai được.

…Nhưng… nếu không thích… thì tại sao tim cậu lại đập nhanh mỗi khi Ngạn Chi chạm vào?

Tại sao cậu lại thấy hụt hẫng khi Ngạn Chi không ở gần?

Tại sao khi bị ép nghĩ đến viễn cảnh Ngạn Chi thích ai khác… cậu lại cảm thấy không thể chịu nổi?

Cả nhóm nhìn Kinh Du đang ngồi ôm đầu vật vã, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Đúng là tên đần.

---

Ngọc Hân không ngu ngốc.

Là một cô gái, cô nàng có trực giác rất nhạy bén.

Và trực giác đó đang báo động.

Ngạn Chi, người vốn không bao giờ quan tâm đến Kinh Du, bỗng dưng dính chặt lấy cậu ấy.

Bất cứ khi nào cô nàng đến gần Kinh Du, Ngạn Chi đều xuất hiện, thậm chí còn ra mặt ngăn cản.

Có gì đó rất sai.

Vậy nên, Ngọc Hân quyết định hẹn gặp Ngạn Chi để làm rõ chuyện này.

Buổi chiều, quán cà phê yên tĩnh.

Ngọc Hân khuấy ly trà, mắt nhìn thẳng vào Ngạn Chi.

"Cậu thích Kinh Du đúng không?"

Ngạn Chi không né tránh.

Cậu bình tĩnh đặt ly nước xuống, gật đầu.

"Ừ."

Ngọc Hân siết chặt tay.

Mặc dù đã đoán trước, nhưng khi nghe câu trả lời này, cô nàng vẫn không cam lòng.

"Cậu thích cậu ấy từ bao giờ?"

"Không nhớ. Chỉ biết bây giờ tôi không định nhường ai hết."

Câu nói này khiến Ngọc Hân siết chặt bàn tay hơn nữa.

Nhưng cô không bỏ cuộc.

"Cậu có chắc là Kinh Du cũng thích cậu không?"

Ngạn Chi im lặng một giây, rồi nhếch môi cười nhẹ.

"Hiện tại thì chưa. Nhưng sẽ sớm thôi."

Sự tự tin đó khiến Ngọc Hân cảm thấy chột dạ.

Nhưng cô nàng vẫn không lùi bước.

"Cậu có quyền thích, nhưng tôi cũng có quyền theo đuổi. Tôi muốn cạnh tranh công bằng."

Ngạn Chi nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc lạnh.

"Cô muốn cạnh tranh?"

"Đúng."

"…Cũng được."

Ngọc Hân hơi bất ngờ khi thấy cậu dễ dàng đồng ý như vậy.

Nhưng khi vừa đứng lên định rời đi, một câu nói của Ngạn Chi đã khiến cô chết lặng.

"Nhưng tôi cảnh báo trước…"

Cậu ngả người ra sau, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy tự tin.

"Cô sẽ thua thôi."