Chương 23: Tiến công toàn diện

Ngạn Chi đã chờ đủ lâu.

Cậu đã nhẫn nại quan sát, đã thử thăm dò, đã tạo ra những va chạm nhỏ để kiểm tra phản ứng của Kinh Du. Nhưng đến tận bây giờ, Kinh Du vẫn không mảy may nhận ra.

Thậm chí, dù có người khác ra mặt theo đuổi hắn, Kinh Du cũng chỉ xem như chuyện bình thường, không có chút ý thức nào về việc mình đang được tranh giành.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, thật sự rất nguy hiểm.

Ngạn Chi biết rõ điều đó, và cậu không cho phép nó xảy ra.

Vậy nên, đã đến lúc tăng tốc độ tấn công.

---

Bước một: Rút ngắn khoảng cách

Mục tiêu đầu tiên của Ngạn Chi là phá bỏ hoàn toàn ranh giới vô hình giữa hai người.

Nếu trước đây cậu chỉ dừng lại ở những cái chạm thoáng qua, thì bây giờ, cậu không ngần ngại trực tiếp áp sát.

Chẳng hạn như buổi sáng nay.

Kinh Du đang ngồi trên giường vừa cài cúc áo vừa lướt điện thoại, hoàn toàn không nhận ra Ngạn Chi đã tiến lại gần.

Đến khi cậu giật mình ngẩng lên, thì Ngạn Chi đã đứng sát ngay bên cạnh, gần đến mức gần như che khuất ánh sáng từ cửa sổ.

"Gì vậy?" - Kinh Du nhíu mày nhìn lên.

"Cậu quên cài một cúc."

"Hả?"

Trước khi Kinh Du kịp phản ứng, Ngạn Chi đưa tay lên, chậm rãi giúp cậu cài lại nút áo bị bỏ sót.

Không nhanh, không chậm.

Nhưng khoảng cách quá gần, gần đến mức Kinh Du có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả nhẹ trên cổ mình.

Cả người cậu cứng đờ, đến mức quên cả việc lùi ra sau.

Chỉ khi Ngạn Chi cài xong cúc áo, ánh mắt cậu ta lướt nhẹ lên gương mặt đang dần đỏ lên của Kinh Du, rồi nhếch môi một cách đầy ẩn ý.

"Xong rồi."

Sau đó, cậu bình thản quay lưng bỏ đi, như thể mọi chuyện đều rất bình thường.

Chỉ có Kinh Du là không bình thường chút nào.

Cậu nhìn theo bóng lưng Ngạn Chi, ngơ ngẩn mất mấy giây, lòng bàn tay ướt mồ hôi, mà chính cậu cũng không hiểu vì sao.

---

Bước hai: Loại trừ đối thủ

Ngọc Hân là một vấn đề lớn.

Ngạn Chi chưa bao giờ xem trọng cô nàng này, nhưng cậu cực kỳ khó chịu khi thấy cô ta cứ bám lấy Kinh Du.

Bởi vậy, ngay khi phát hiện Ngọc Hân định rủ Kinh Du đi chơi, Ngạn Chi ra tay ngay lập tức.

"Kinh Du, cậu rảnh không? Chiều nay đi với mình một chút."

Kinh Du chưa kịp trả lời thì Ngọc Hân đã xen vào.

"A, đúng lúc quá! Kinh Du, mình cũng định rủ cậu đi uống nước. Hay là cả ba chúng ta cùng đi?"

Ngạn Chi cười rất nhạt, nhưng ánh mắt thì không có chút ý cười nào.

"Không cần đâu. Chuyện của bọn mình không có chỗ cho người thứ ba."

Nói rồi, cậu đưa tay nắm chặt cổ tay Kinh Du, kéo cậu đi trước sự sững sờ của Ngọc Hân.

Lần này, Kinh Du hoàn toàn bị động, bị kéo đi mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ khi đã ra khỏi tầm mắt của Ngọc Hân, cậu mới vội giật tay lại.

"Này, cậu làm gì vậy?!"

"Đưa cậu đi."

"Đi đâu?!"

Bất cứ đâu, miễn là không ở gần cô ta.

Kinh Du: "…"

Sao cậu cảm thấy có gì đó sai sai vậy nhỉ?

---

Bước ba: Công khai chủ quyền

Nếu những ngày trước, hành động của Ngạn Chi chỉ giới hạn ở phạm vi nhỏ, thì hôm nay, mọi chuyện đã công khai hoàn toàn.

Bởi vì, ngay trước mặt đám bạn chung của Kinh Du, Ngạn Chi đã thẳng thừng tuyên bố quyền sở hữu.

Buổi tối, cả nhóm cùng nhau tụ tập ở quán ăn, trò chuyện rôm rả.

Trong lúc Kinh Du đang loay hoay với chén nước chấm, Ngạn Chi bất ngờ đưa tay lên, tự nhiên vươn qua người cậu để gắp đồ ăn.

Khoảng cách gần đến mức vai chạm vào vai, mà Ngạn Chi vẫn không có ý định lùi ra.

Phong nhìn cảnh đó, khẽ nhướng mày.

"Ê ê, hai đứa bây làm gì ngồi gần vậy?"

Ngạn Chi vẫn bình thản ăn cơm, nhưng không hề có ý định tách ra.

"Chuyện bình thường thôi."

Phong cười khẩy.

"Bình thường cái đầu mày. Trước giờ tao chưa thấy mày thân thiết với ai như vậy đâu."

Ngạn Chi không đáp, chỉ im lặng tiếp tục ăn.

Nhưng ngay sau đó, hành động tiếp theo của cậu đã khiến cả bàn phải câm nín.

Bởi vì, ngay khi Kinh Du vừa với tay lấy chai nước, thì Ngạn Chi đã nhanh hơn một bước, rót sẵn vào ly, đặt ngay trước mặt cậu.

"Uống đi."

Cả nhóm: "…"

Phong huých nhẹ vào vai người bên cạnh, thì thầm.

"Tao nói này… có khi nào hai đứa nó là một đôi mà chúng ta không biết không?"

"Không biết. Nhưng rõ ràng là Ngạn Chi đang đu bám dữ lắm rồi."

"Haha, ai mà ngờ! Ngạn Chi vậy mà cũng có ngày tấn công mạnh mẽ như thế."

"Nhưng mà khoan, Kinh Du đã biết chưa?"

Cả nhóm nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Kinh Du.

Chỉ thấy cậu vẫn đang đơ người, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.

Phong thở dài, lắc đầu.

"Thôi xong… đúng là một tên ngốc mà."