Đêm trên Thiên Giới không bao giờ tối hẳn, bầu trời luôn phủ một màu lam nhạt, ánh trăng treo lơ lửng như một viên ngọc phát sáng giữa tầng mây vĩnh hằng.
Nhưng đêm nay, ánh trăng ấy lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Gió rét buốt len qua những cột trụ bằng ngọc thạch, quét qua những hành lang dài vô tận của cung điện Thiên Giới. Những ngọn lửa linh thiêng trong các đài cao cháy yếu ớt, như thể bị màn đêm nuốt chửng. Không gian vốn yên bình nay lại tràn ngập sự nặng nề, một cơn bão vô hình đang lặng lẽ hình thành giữa bầu trời Thiên Giới.
Giữa quảng trường lát đá cẩm thạch trắng, Kỳ Vân quỳ một chân trên nền đất lạnh, chiến giáp bạc nhuốm đầy máu, thanh kiếm văng xa vài bước chân. Hắn không biết vết máu này là của ai – của hắn, của kẻ thù, hay của những kẻ đã từng là đồng đội hắn?
Xung quanh hắn, hàng trăm tiên nhân xếp thành vòng tròn hoàn hảo, trường bào trắng tinh khiết phản chiếu ánh trăng mờ nhạt. Họ không nói gì, chỉ nhìn xuống hắn bằng ánh mắt vừa thương hại, vừa khinh miệt.
Trên bậc thềm cao nhất của cung điện Thiên Giới, một bóng người đứng sừng sững, tỏa ra khí tức uy nghiêm. Thiên Đế khoác trường bào hoàng kim, ánh mắt thâm trầm không lộ ra một tia cảm xúc nào.
"Kỳ Vân."
Giọng nói của Thiên Đế vang vọng khắp quảng trường, như một vị thần đang phán xét một kẻ tội đồ.
"Ngươi còn gì để biện hộ?"
Kỳ Vân cắn chặt răng, lòng bàn tay nắm lại đến bật máu.
Biện hộ?
Tại sao hắn phải biện hộ, khi chính hắn cũng không biết mình đã làm gì sai?
Hắn không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Hình ảnh cuối cùng trong ký ức của hắn là mình đang chiến đấu trên chiến trường, rồi đột nhiên… tất cả trở nên trống rỗng. Khi hắn tỉnh lại, đã thấy mình quỳ gối ở đây, bị hàng trăm tiên nhân vây quanh, bị gán cho cái danh kẻ phản bội.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhưng vẫn bình tĩnh cất giọng:
"Ta không biết. Nếu ta có tội, hãy nói rõ ta đã làm gì."
Không ai trả lời. Không ai giải thích.
Chỉ có sự im lặng chết chóc.
TUYẾT NHI BƯỚC RA – KẺ PHẢN BỘI XUẤT HIỆN
Bất chợt, một bóng dáng quen thuộc tách khỏi hàng tiên nhân, bước ra từ trong màn sương mờ ảo.
Tuyết Nhi.
Nàng vận chiến giáp trắng bạc, tóc dài buông nhẹ sau lưng, đôi mắt xanh lam không còn sự dịu dàng như trước mà thay vào đó là sự lạnh lẽo đến đau lòng.
Thanh kiếm trong tay nàng vẫn còn đọng máu.
Kỳ Vân cảm thấy ngực mình như bị ai đó bóp nghẹt.
Tuyết Nhi …
Người con gái mà hắn từng thề sẽ bảo vệ. Người mà hắn đã chiến đấu bên cạnh suốt bao năm qua.
Nàng dừng lại trước mặt hắn, đôi mắt lạnh như băng nhìn xuống.
"Cuối cùng, ngươi cũng chỉ là một kẻ phản bội."
Lời nói của nàng sắc như lưỡi dao, xuyên thẳng vào tâm trí Kỳ Vân.
Hắn không hiểu.
Tại sao nàng lại nói như vậy?
Nàng đang diễn kịch, hay thực sự tin rằng hắn có tội?
"Ngươi định nói gì?" Giọng Kỳ Vân khàn đặc. "Ta phản bội Thiên Giới ư?"
Tuyết Nhi không đáp. Nàng chỉ siết chặt thanh kiếm trong tay.
Một khoảnh khắc dài trôi qua.
Rồi đột ngột, nàng vung kiếm.
NHÁT KIẾM XUYÊN QUA NGỰC HẮN
Ánh thép lóe lên trong màn đêm.
Kỳ Vân không né tránh. Hắn không thể.
Hắn muốn nhìn thật kỹ khuôn mặt nàng, muốn khắc ghi khoảnh khắc này.
Thanh kiếm đâm thẳng vào ngực hắn.
Cơn đau dữ dội lan ra khắp cơ thể. Hơi thở hắn trở nên gấp gáp. Máu từ vết thương trào ra, chảy dọc theo lưỡi kiếm sáng bạc.
Khoảnh khắc cuối cùng, hắn nhìn thấy một thứ.
Trong mắt Tuyết Nhi – có một tia dao động.
Chỉ trong một giây.
Rồi biến mất.
Kỳ Vân nhếch môi cười, giọng yếu ớt:
"Nàng đang nói dối."
Nhưng trước khi hắn kịp nói thêm gì, một nhát kiếm khác xuyên qua lưng hắn.
KẺ THẬT SỰ MUỐN HẮN CHẾT LÀ AI?
Kỳ Vân trợn lớn mắt.
Không phải Tuyết Nhi!
Có một kẻ khác đã ra tay.
Hắn cố quay đầu nhìn lại, nhưng bóng tối đã bắt đầu bao trùm tầm nhìn.
Lời thì thầm vang lên trong đầu hắn – một giọng nói xa lạ, lạnh lẽo đến tận xương.
"Lần này, ngươi lại thua rồi, Kỳ Vân."
Hắn không kịp nhìn thấy kẻ đã đâm hắn.
Nhưng hắn biết…
Tuyết Nhi chỉ là một quân cờ.
Kẻ thao túng thực sự… vẫn đang ẩn trong bóng tối.
THIÊN TÚC – ĐỒNG ĐỘI HAY KẺ PHẢN BỘI?
Trước khi mất ý thức, Kỳ Vân nhìn thấy một bóng người đứng bên rìa trận địa.
Thiên Túc.
Hắn không tham chiến.
Hắn không giơ kiếm về phía Kỳ Vân.
Nhưng…
Hắn cũng không cứu.
Ánh mắt Thiên Túc nhìn xuống – vô cảm, không có đau thương, không có tiếc nuối.
Kỳ Vân muốn nói gì đó, nhưng máu đã trào ra từ miệng, hắn không thể cất lời.
Tại sao…?
THIÊN ĐẾ RA TAY – HẠ VŨ BỊ ĐÀY XUỐNG NHÂN GIỚI
Thiên Đế vung tay, một luồng sáng bạc bao phủ lấy Kỳ Vân.
Hắn không còn chống cự được nữa.
Cơ thể hắn như bị hàng ngàn sợi xích vô hình siết chặt, rồi bị ném thẳng ra khỏi Thiên Giới.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi xuống:
• Ánh mắt của Tuyết Nhi thoáng qua chút dao động.
• Thiên Túc siết chặt nắm tay, nhưng vẫn không nói gì.
• Thiên Đế quay lưng, như thể tất cả chỉ là một ván cờ đã định sẵn.
Lời nói cuối cùng của Thiên Đế vang lên, như một câu lệnh tuyệt đối.
"Ngươi đã chạm vào điều cấm kỵ."
KHOẢNH KHẮC CUỐI CÙNG – BÍ ẨN HÉ MỞ
Kỳ Vân rơi xuyên qua tầng mây, máu loang đỏ bầu trời.
Tất cả dần trở nên mờ ảo.
Nhưng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức…
Hắn nhìn thấy một thứ phản chiếu trên mặt nước.
Đó không phải gương mặt hắn.
Mà là một ai đó khác.
Một gương mặt xa lạ – nhưng có đôi mắt giống hệt hắn.
Mình… thực sự là ai?