Bóng tối bao trùm lấy Kỳ Vân.
Hắn không biết mình đã rơi bao lâu.
Cảm giác như cơ thể bị xé toạc thành hàng ngàn mảnh, gió gào thét cuốn hắn trôi qua những tầng trời vô tận. Cơn đau rát bỏng từ lồng ngực lan ra khắp tứ chi, nhưng hắn không còn đủ tỉnh táo để nhận thức rõ ràng.
Hắn đã từng là một chiến thần của Thiên Giới.
Giờ đây, hắn chỉ là một kẻ lưu đày, một bóng ma rơi vào vực sâu vô định.
Ký ức rời rạc lướt qua đầu hắn—ánh mắt lạnh lùng của Thiên Đế, sự do dự thoáng qua trong mắt Bạch Ly, cái nhìn vô cảm của Hàn Túc.
Tại sao?
Tại sao tất cả lại quay lưng với hắn?
Hắn đã làm gì sai?
Cơ thể hắn đột ngột xuyên qua một lớp kết giới vô hình.
Mắt hắn mở ra.
Bầu trời tối đen như mực, chỉ có ánh trăng nhạt chiếu xuống những tán cây cổ thụ cao vút. Không khí mang theo hơi ẩm của đất rừng, mùi cỏ mục và nhựa cây xộc vào mũi hắn.
Hắn không còn ở Thiên Giới nữa.
Hắn đã rơi xuống Nhân Giới.
RƠI XUỐNG – CƠ THỂ TAN NÁT
Cơn gió mạnh quật vào người hắn, cuốn hắn lao xuống như một thiên thạch.
ẦM!
Mặt đất nứt vỡ. Một cơn chấn động mạnh quét qua cả khu rừng, xô đổ hàng loạt cây cối. Lá cây và bụi đất bốc lên mù mịt.
Cả khu rừng rơi vào một khoảng im lặng chết chóc.
Trong hố đất sâu, Kỳ Vân nằm bất động. Chiến giáp bạc của hắn đã vỡ thành từng mảnh, cơ thể rách toạc, máu chảy xuống nhuộm đỏ đất đá.
Cơn đau lan đến tận tủy.
Nhưng hắn chưa chết. Hắn vẫn còn sống.
Tại sao?
Nếu đây là sự trừng phạt của Thiên Đế, lẽ ra hắn phải bị xóa sổ khỏi thế gian này mới đúng.
Nhưng không.
Có thứ gì đó trong cơ thể hắn vẫn đang níu giữ hắn lại.
Hắn chậm rãi mở mắt.
Bóng tối.
Không phải màn đêm của nhân giới.
Mà là một thứ gì đó sâu hơn, nguy hiểm hơn, ẩn sâu trong tiềm thức của hắn.
Hắn thấy một đôi mắt đỏ rực, phản chiếu ánh sáng ma quái giữa hư không vô tận.
Một giọng nói vang lên trong đầu hắn.
"Ngươi không thể chết được đâu."
Kỳ Vân không biết giọng nói ấy đến từ đâu. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, ánh sáng từ đôi mắt kia chợt tắt.
Ý thức hắn chìm vào bóng tối.
NGƯỜI TÌM THẤY HẮN – HOÀNG THANH VY
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Một bóng người chậm rãi tiến đến, bước chân nhẹ như lướt qua mặt đất.
Hoàng Thanh Vy.
Nàng khoác một chiếc áo choàng đen đơn giản, mái tóc dài buông lơi, đôi mắt sắc sảo quan sát hắn từ trên cao. Không có thương hại, không có sự đồng cảm. Chỉ có sự quan sát, như thể hắn chỉ là một sinh vật kỳ lạ vừa rơi xuống từ trời.
Kỳ Vân khẽ động đậy.
Một cơn đau dữ dội xuyên qua lồng ngực hắn.
Hắn không thể nhúc nhích.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được ánh nhìn của nàng.
Lạnh lùng, bình thản, nhưng cũng có gì đó rất quen thuộc.
Một sự im lặng kéo dài.
Hoàng Thanh Vy cuối cùng cũng cất giọng, điềm nhiên như đang nói chuyện với một kẻ đã chết:
"Ngươi chết rồi à? Nếu chết thì ta lấy luôn cái áo choàng của ngươi nhé."
Kỳ Vân chớp mắt.
Câu nói này… là cách một người lạ nên nói với một kẻ đang hấp hối sao?
Giọng nói của nàng không có chút lo lắng nào. Ngược lại, nó có phần… thờ ơ nhưng đầy tính trêu chọc.
Hắn cố gắng cất giọng, nhưng giọng nói khàn đặc:
"Ngươi… đang cứu ta, hay trộm đồ?"
Hoàng Thanh Vy nghiêng đầu, ánh mắt nàng sắc lạnh hơn.
"Ngươi còn sống thì tự mà giữ lấy."
Nàng cúi xuống, đưa tay chạm vào vết thương trên ngực hắn, ngón tay lạnh buốt lướt qua mép vết rách.
Kỳ Vân cắn răng, nhưng không lên tiếng.
Nhưng điều khiến hắn chú ý không phải là cơn đau.
Mà là ánh mắt của nàng.
Nàng đang tìm kiếm điều gì đó.
Hoàng Thanh Vy rút tay lại, ánh mắt sâu thẳm.
"Ta từng thấy loại vết thương này trước đây. Ngươi không phải người thường."
Kỳ Vân cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nàng biết gì đó về hắn.
Nhưng trước khi hắn kịp hỏi, gió trong rừng bỗng dưng mạnh hơn.
Tiếng cành cây gãy rắc vang lên. Không khí trở nên ngột ngạt, như thể có một bóng tối vô hình đang trườn tới.
Hoàng Thanh Vy đứng dậy, mắt hướng về phía sâu trong khu rừng. Giọng nàng trầm xuống.
"Nếu ngươi không muốn chết lần nữa, thì đứng lên đi."
Giữa những tán cây, một đôi mắt đỏ rực lóe lên.