Gió rít qua những tán cây cao, mang theo hơi lạnh của màn đêm. Ánh trăng nhạt nhòa, bị che khuất bởi những đám mây dày đặc.
Không khí trong rừng nặng nề, tràn ngập mùi ẩm thấp của đất và lá mục.
Hoàng Thanh Vy đứng bất động, mắt không rời khỏi đôi mắt đỏ rực vừa xuất hiện trong màn đêm. Bản năng của nàng mách bảo đây không phải là một sinh vật tầm thường.
Kỳ Vân, dù vẫn còn đau đớn và cơ thể chưa hồi phục, cũng cảm nhận được sát khí đáng sợ đang bao trùm. Hắn cố nhấc cánh tay nặng trĩu của mình lên, nhưng cơ thể như bị trọng lực vô hình ghì chặt xuống đất.
Một tiếng động vang lên—tiếng bước chân khẽ khàng trên lá khô.
Kỳ Vân liếc nhìn Hoàng Thanh Vy, giọng hắn khàn đặc:
"Ngươi biết thứ đó là gì không?"
Hoàng Thanh Vy không đáp ngay. Nàng nheo mắt, bàn tay khẽ siết chặt chuôi kiếm giắt bên hông. Cuối cùng, nàng nói, giọng thấp hơn bình thường:
"Chúng là Thợ Săn Bóng Tối. Nếu chúng đã tìm đến đây, có nghĩa là ngươi quan trọng hơn ta tưởng."
Kỳ Vân nhếch môi, dù hắn không còn chút sức lực nào để cười:
"Ta cũng rất muốn biết mình quan trọng đến mức nào."
Trước khi Thanh Vy kịp đáp, một tiếng rít ghê rợn xé toạc màn đêm.
Vụt!
Một bóng đen lao vút ra từ lùm cây, tốc độ nhanh đến mức Kỳ Vân chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng đỏ phản chiếu trong mắt nó.
Thanh Vy phản ứng ngay tức khắc. Nàng xoay người, vung kiếm chém mạnh. Lưỡi kiếm lóe sáng trong đêm tối, nhưng sinh vật kia đã tránh được trong gang tấc. Nó di chuyển không theo bất kỳ quy luật nào, như thể không có trọng lực, lượn lờ như bóng ma.
"Không ổn rồi." Thanh Vy lẩm bẩm, mắt nàng ánh lên sự sắc lạnh.
"Giết được không?" Kỳ Vân gắng sức ngồi dậy, dù cơn đau dữ dội chạy dọc theo sống lưng hắn.
"Có thể." Thanh Vy nói, nhưng giọng nàng không chắc chắn.
"Chắc chứ?"
"Không."
Không cho họ cơ hội bàn bạc thêm, sinh vật kia lại lao đến, lần này với tốc độ nhanh hơn gấp bội. Lưỡi dao sắc bén trong tay nó vung lên, phản chiếu ánh trăng như một đường sáng chết chóc.
Keng!
Thanh Vy đỡ đòn trong gang tấc, nhưng sức mạnh của sinh vật kia khiến nàng lùi lại ba bước. Nó không đơn thuần là một kẻ ám sát. Nó là thứ gì đó còn đáng sợ hơn.
"Đi được không?" Nàng hỏi nhanh, mắt vẫn không rời khỏi kẻ địch.
Kỳ Vân nghiến răng, gắng sức đứng lên. Chân hắn run rẩy, nhưng cuối cùng cũng có thể giữ thăng bằng.
"Được."
Thanh Vy không nói gì thêm. Nàng quay ngoắt lại, một tay nắm lấy cánh tay Kỳ Vân, kéo hắn đi theo mình. Họ lao vào rừng sâu, bỏ lại sau lưng đôi mắt đỏ vẫn dõi theo như một lời cảnh báo.
Nhưng không có gì dễ dàng như vậy.
Tiếng bước chân đuổi theo sát phía sau.
CUỘC TRUY SÁT BẮT ĐẦU
Rừng cây dày đặc, lối đi gập ghềnh và trơn trượt, nhưng Thanh Vy không hề chậm lại. Nàng di chuyển linh hoạt như thể đã quen thuộc với khu rừng này từ lâu. Cánh tay nàng vẫn nắm chặt tay Kỳ Vân, không để hắn bị bỏ lại phía sau.
"Ngươi chạy chậm quá." Nàng càu nhàu.
"Xin lỗi, ta vừa bị đâm xuyên ngực và rơi từ trên trời xuống." Kỳ Vân thở dốc, nhưng vẫn cố gắng sải bước nhanh hơn.
Phía sau họ, tiếng rít chói tai lại vang lên.
"Sắp đuổi kịp rồi."
Kỳ Vân cảm nhận được cái lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn nghiến răng.
"Dừng lại!"
Bất ngờ, Thanh Vy kéo mạnh hắn sang một hướng khác, cả hai lao xuống một con dốc phủ đầy rêu xanh. Họ lăn tròn xuống dưới, bụi đất bốc lên mịt mù.
Khi dừng lại, Kỳ Vân cố gượng dậy, miệng đầy mùi đất.
"Lần sau… báo trước một tiếng…" Hắn rên rỉ.
Thanh Vy không đáp, nàng đã đứng dậy, nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác.
Một khoảng rừng trống trải mở ra trước mặt họ. Xa xa, một dòng suối nhỏ róc rách chảy. Mặt nước phản chiếu ánh trăng mờ nhạt.
"Hết đường chạy rồi." Kỳ Vân nói, hơi thở hắn vẫn còn nặng nề.
Thanh Vy quay lại, ánh mắt nàng không có sự hoảng loạn.
"Vậy thì đánh."
ĐỐI ĐẦU VỚI KẺ SĂN ĐUỔI
Bóng đen xuất hiện, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa ma quái. Nó không còn giấu mình trong bóng tối nữa. Giờ đây, nó đứng ngay trước mặt họ.
Cơ thể nó cao lớn nhưng không rõ hình dạng. Xung quanh nó, một lớp bóng đen như màn sương dày đặc bốc lên, che giấu đường nét thật sự. Những ngón tay dài ngoằng cầm một thanh đao sắc bén.
"Ngươi có kế hoạch không?" Kỳ Vân hỏi nhỏ.
"Giữ mạng sống." Thanh Vy đáp gọn.
Hắn nhếch môi.
"Ta thích kế hoạch này."
Không chờ đợi thêm, sinh vật kia lao đến.
Lần này, Kỳ Vân không đứng nhìn nữa.
Hắn nghiến răng, dù vết thương trên ngực vẫn còn rỉ máu, hắn cũng không thể chỉ trông cậy vào Thanh Vy. Hắn vung tay, triệu hồi chút linh lực ít ỏi còn lại.
Lưỡi kiếm bạc lóe lên trong màn đêm.
Thanh Vy cũng đồng thời lao đến, kiếm trong tay nàng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp khu rừng.
Cuộc chiến thực sự bắt đầu.