CHƯƠNG 4: CUỘC CHIẾN TRONG RỪNG SÂU

Kẻ vô diện lao đến với tốc độ kinh hoàng, thanh đao dài trong tay nó vẽ một đường sáng chết chóc dưới ánh trăng. Gió lạnh quét qua, mang theo hơi thở của sự hủy diệt.

Thanh Vy phản ứng ngay tức khắc. Nàng nghiêng người tránh đòn, lưỡi kiếm trong tay lóe lên như một tia chớp, nhắm thẳng vào cổ kẻ tấn công. Nhưng thanh đao của nó chặn lại ngay lập tức, tạo ra một âm thanh chói tai vang vọng khắp khu rừng.

Kỳ Vân, dù cơ thể vẫn đau nhức, cũng không thể đứng yên nhìn. Hắn nghiến răng, dồn chút linh lực còn lại vào bàn tay, tạo ra một nhát chém đầy uy lực về phía sinh vật bí ẩn.

"Đừng để nó chạm vào ngươi!" Thanh Vy hét lên, đôi mắt nàng lóe lên sự cảnh báo.

Nhưng đã quá muộn.

Kỳ Vân cảm thấy một luồng khí lạnh truyền từ lưỡi đao của kẻ vô diện vào cơ thể hắn. Nó không chỉ là một đòn tấn công vật lý. Một cơn đau buốt xuyên qua lồng ngực hắn, khiến hắn khuỵu xuống.

"Khốn kiếp…" Hắn nghiến răng, gắng sức đứng dậy, nhưng chân hắn run lên, sức lực như bị rút cạn.

Thanh Vy không có thời gian lo lắng cho hắn.

Nàng xoay kiếm, tấn công liên tục, từng đường kiếm của nàng sắc bén và mạnh mẽ. Nhưng sinh vật kia quá nhanh. Nó luồn lách qua từng đòn đánh, như thể biết trước chuyển động của nàng.

"Không ổn rồi." Thanh Vy lẩm bẩm, đôi mắt nàng ánh lên vẻ sắc lạnh.

Nàng quay sang Kỳ Vân, giọng nói đầy nghiêm túc:

"Ngươi có thể cầm cự thêm không?"

Kỳ Vân cười nhạt, máu rỉ ra từ khóe môi:

"Chưa chết được."

Nàng không nói thêm, chỉ gật đầu, rồi lao vào cuộc chiến một lần nữa.

KẾ HOẠCH PHẢN CÔNG

Sau một loạt đòn giao tranh, Thanh Vy lùi lại, kéo theo Kỳ Vân. Cả hai dựa vào một thân cây lớn, hơi thở dồn dập.

"Nó không thể bị thương sao?" Kỳ Vân nhíu mày, nhìn sinh vật vẫn đứng đó, đôi mắt đỏ rực quan sát họ.

"Có thể." Thanh Vy đáp, lau mồ hôi trên trán.

"Nhưng không phải theo cách thông thường."

Kỳ Vân lặng lẽ nhìn nàng.

"Ngươi biết cách giết nó đúng không?"

Nàng im lặng một giây, rồi gật đầu:

"Chỉ có một cách: tấn công đồng thời."

Hắn nhếch môi:

"Lại là một kế hoạch đơn giản?"

Thanh Vy nhún vai:

"Ngươi có ý tưởng nào tốt hơn không?"

Hắn hít một hơi sâu, cảm giác đau đớn trên cơ thể vẫn còn nhưng hắn biết không thể ngồi yên.

"Được thôi. Ta sẽ đánh lạc hướng."

Thanh Vy nhìn hắn một giây, rồi không chần chừ gật đầu:

"Không được để nó chạm vào ngươi lần nữa."

Hắn nhếch môi:

"Cố gắng."

TRẬN CHIẾN QUYẾT ĐỊNH

Kỳ Vân lao ra trước, dùng chút linh lực còn lại để triệu hồi một thanh kiếm ánh sáng. Nó không mạnh, nhưng đủ để gây rối.

Sinh vật kia lập tức phản ứng, đôi mắt đỏ rực lóe lên như đang đánh giá hắn. Nó lao về phía hắn, lưỡi đao vung lên như một tia chớp.

Kỳ Vân không tránh hoàn toàn, nhưng đủ nhanh để né được đòn chí mạng. Hắn cảm nhận được lưỡi dao lướt qua sát má, một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng.

"Bây giờ!" Hắn hét lên.

Thanh Vy lao đến như một tia sáng.

Nàng xoay kiếm, chém thẳng vào trung tâm của sinh vật. Lưỡi kiếm xuyên qua lớp bóng đen bao quanh nó, một âm thanh sắc bén vang lên.

Sinh vật gầm lên đau đớn.

Nó lùi lại, đôi mắt đỏ rực loạn lên như bị mất kiểm soát.

Không chần chừ, Kỳ Vân tận dụng cơ hội. Hắn tập trung linh lực, dồn tất cả vào nhát chém cuối cùng.

Xoẹt!

Một tia sáng bạc xé toạc màn đêm.

Sinh vật kia phát ra một tiếng thét kinh hoàng, rồi toàn thân nó vỡ vụn thành hàng trăm mảnh bóng tối, tan biến vào hư không.

Mọi thứ chìm vào im lặng.

KHOẢNH KHẮC KỲ VÂN & THANH VY

Cả hai đứng yên một lúc, hơi thở vẫn còn dồn dập.

Kỳ Vân nhìn Thanh Vy, nhếch môi:

"Ngươi giỏi đấy."

Thanh Vy khoanh tay, liếc hắn:

"Ngươi suýt chết hai lần trong vòng một giờ."

Hắn cười khẽ:

"Nhưng vẫn sống."

Thanh Vy lắc đầu, nhưng lần đầu tiên trong cả đêm nay, khóe môi nàng hơi cong lên.

Kỳ Vân chống kiếm xuống đất, chậm rãi ngồi xuống:

"Ta cần nghỉ một chút."

Thanh Vy cũng ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn lên bầu trời đêm.

"Chúng ta cần rời khỏi đây trước bình minh."

Hắn gật đầu, nhưng không nói gì nữa.

Cả hai ngồi yên lặng bên dòng suối, hơi thở dần ổn định lại.

Màn đêm vẫn bao phủ khu rừng, nhưng ít ra… họ đã sống sót qua một đêm nữa.