CHƯƠNG 5: HÀNH TRÌNH TIẾP TỤC - NGUY HIỂM TRONG KHU RỪNG

Màn đêm dần lùi bước trước ánh sáng đầu tiên của bình minh. Bầu trời nhuộm một màu xanh xám mờ nhạt, hơi sương vấn vít trên những tán cây rậm rạp. Tiếng nước chảy róc rách từ con suối gần đó hòa lẫn với âm thanh xa xăm của những loài chim vừa tỉnh giấc.

Kỳ Vân mở mắt. Cảm giác đau nhức vẫn còn nhưng cơ thể hắn không còn tê liệt như trước. Hắn nhận ra mình đang dựa lưng vào một thân cây lớn, áo choàng tạm thời đắp lên người để tránh hơi lạnh ban đêm. Trước mặt hắn, một ngọn lửa nhỏ đang cháy âm ỉ. Và ở bên kia đống lửa… Hoàng Thanh Vy.

Nàng đang lau thanh kiếm của mình bằng một tấm vải, đôi mắt chăm chú, không hề để ý đến ánh nhìn của hắn.

Hoặc có lẽ nàng biết, nhưng không bận tâm.

Sau khi trao đổi về ký hiệu lạ mà Thanh Vy tìm thấy, cả hai quyết định tiếp tục hành trình. Nhưng khu rừng phía trước không hề bình thường.

BẪY THỜI GIAN - VÒNG LẶP VÔ TẬN

Càng đi sâu vào rừng, họ nhận thấy một sự bất thường rõ rệt. Cây cối vặn vẹo như thể bị một thế lực vô hình điều khiển. Gió thổi nhưng lá không rung động. Bầu trời xám xịt, không có dấu hiệu của mặt trời hay trăng sao.

"Có gì đó không đúng." Thanh Vy dừng bước, đôi mắt cảnh giác.

Một tiếng động vang lên phía sau họ—tiếng bước chân vọng lại.

"Có thứ gì đó…" Kỳ Vân quay ngoắt lại, tay đặt lên chuôi kiếm. Nhưng phía sau họ, chỉ là những dấu chân của chính họ.

Họ tiếp tục đi, nhưng sau một lúc, họ lại quay về điểm ban đầu. Những dấu chân trên nền đất vẫn còn nguyên vẹn.

"Vòng lặp thời gian." Thanh Vy cau mày.

"Chúng ta đang bị mắc kẹt trong một thực tại lặp lại."

Cả hai thử nhiều cách để phá vỡ vòng lặp—đánh dấu lên cây, thay đổi lộ trình, di chuyển theo hướng ngược lại, nhưng mọi thứ đều vô ích. Mỗi khi đi xa, họ lại thấy chính mình quay về nơi xuất phát.

"Chỉ có một cách." Thanh Vy nhắm mắt, thì thầm một câu chú thuật. Một cơn gió nhẹ lướt qua, nhưng thay vì di chuyển tự nhiên, nó bị chặn lại giữa không trung.

"Ở ngay đây." Nàng mở mắt. "Có một khe hở trong không gian."

"Phải phá vỡ nó?" Kỳ Vân hỏi.

"Đúng vậy. Chém vào ngay đây."

Không chần chừ, Kỳ Vân dồn sức vào thanh kiếm, chém thẳng vào vùng không gian mà Thanh Vy chỉ định.

Xoẹt!

Một khe nứt ánh sáng mở ra, hút toàn bộ sương mù bao quanh họ vào bên trong.

Khi họ mở mắt ra, bầu trời đã thay đổi. Họ đã thoát khỏi vòng lặp thời gian.

ĐÀN QUÁI VẬT XUẤT HIỆN

Ngay khi vừa thoát khỏi bẫy thời gian, không gian xung quanh trở nên ngột ngạt. Một tiếng rống xa xăm vang lên, làm rung chuyển cả khu rừng. Họ cảm nhận được một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Từ xa, hàng chục cặp mắt đỏ rực dần xuất hiện trong màn đêm.

"Chúng ta không thể đối đầu với chúng." Thanh Vy trầm giọng.

"Vậy chạy thôi!" Kỳ Vân ra hiệu.

Họ lao đi, những sinh vật đáng sợ truy đuổi sát phía sau. Bóng đen khổng lồ di chuyển giữa các thân cây, những móng vuốt sắc bén cào lên đất đá.

Một con đầu đàn bất ngờ nhảy tới, vồ lấy Kỳ Vân. Hắn kịp vung kiếm lên chặn đòn, nhưng lực va chạm mạnh đến mức suýt làm hắn bật ngửa.

"Cứu hắn!" Thanh Vy niệm chú, một cơn gió mạnh quét qua, đẩy con quái vật văng ra xa.

Nhưng cô đã dùng quá nhiều phép thuật, khiến hơi thở trở nên nặng nề.

"Chúng ta không thể chạy mãi." Kỳ Vân nghiến răng.

"Chỉ cần một cơ hội thoát ra…" Thanh Vy nhìn quanh, tìm kiếm bất kỳ điều gì có thể giúp họ.

BỊ CUỐN VÀO LÃNH ĐỊA LỤC NHÃN LANG VƯƠNG

Trong lúc bỏ chạy, Kỳ Vân cảm thấy một cơn đau nhói đột ngột trên cánh tay. Hắn nhìn xuống và nhận ra một dấu ấn kỳ lạ đang phát sáng trên da mình—một ký hiệu không rõ nguồn gốc, nhưng cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.

"Cái gì thế này…" Hắn lẩm bẩm, cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm mạnh, như thể có thứ gì đó đang gọi hắn.

Thanh Vy liếc nhìn hắn, ánh mắt sững lại. "Dấu hiệu đó… Nó là một lệnh triệu hồi."

"Lệnh triệu hồi?"

"Chúng ta không vô tình bị kéo vào. Chính ngươi… là kẻ đã được đánh dấu từ trước."

Ngay khi nàng dứt lời, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Đúng lúc đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Không gian xung quanh họ bắt đầu vặn vẹo, cây cối nghiêng ngả, những cặp mắt đỏ biến mất như thể có một thế lực còn mạnh hơn đàn quái vật đang xuất hiện.

Một vết nứt ánh sáng đột ngột mở ra ngay dưới chân họ. Cơn lốc xoáy dữ dội kéo cả hai vào trong, nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Khi họ mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Không còn là khu rừng rậm nguyên thủy, mà là một vùng đất mù sương bao phủ, nơi những thân cây uốn lượn thành hình thù quái dị.

Họ đã bước vào lãnh địa của Lục Nhãn Lang Vương.