Màn sương dày đặc bao trùm lấy Kỳ Vân và Thanh Vy. Cảm giác như toàn bộ cơ thể họ bị kéo vào một không gian vô tận, không có trọng lực, không có điểm dừng. Họ trôi lơ lửng giữa một thực tại mờ ảo, nơi không còn phân biệt được trên dưới, thời gian kéo dài như bất tận. Không khí xung quanh không hẳn là lạnh, cũng không ấm áp, mà như một dòng chảy vô hình len lỏi qua từng thớ thịt, khiến cơ thể cả hai trở nên nhẹ bẫng như thể bị xé khỏi thế giới thực.
Mọi giác quan bị vô hiệu hóa trong khoảnh khắc ấy. Họ không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối mịt mờ kéo dài, chỉ có tiếng tim đập vang vọng trong không gian rỗng tuếch. Mỗi nhịp đập lại kéo theo một cơn rung động kỳ lạ, như thể có một thứ gì đó đang lắng nghe, đang quan sát họ.
Rồi đột ngột, họ chạm đất.
Nhưng mặt đất này không giống bất kỳ thứ gì họ từng biết. Bề mặt mềm như cát nhưng không lún xuống, lạnh lẽo nhưng không khô cứng. Khi bước đi, họ cảm giác như mặt đất đang thở, như có một linh hồn vô hình đang trườn dưới chân họ.
"Nơi này… không giống bất kỳ nơi nào ta từng thấy." Thanh Vy thì thầm, mắt dán chặt vào không gian phía trước.
Xung quanh họ, cây cối uốn lượn theo những hình dạng méo mó, thân cây như có những khuôn mặt bị vặn xoắn, miệng mở to như đang thì thầm những lời cầu cứu vô thanh. Những chiếc lá phát sáng trong màn đêm, nhưng không tỏa ra ánh sáng ấm áp, mà là ánh sáng nhợt nhạt, ma quái như những linh hồn vất vưởng.
"Nơi này…" Kỳ Vân siết chặt tay. "Giống như một nơi bị mắc kẹt giữa quá khứ và hiện tại."
Những cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo những tiếng thì thầm rợn người. Khi lắng nghe kỹ, Kỳ Vân nhận ra đó không phải gió, mà là tiếng nói của những linh hồn lạc lối.
"Họ là ai?" Thanh Vy dừng lại, ánh mắt dò xét những bóng trắng mờ ảo đang trôi lơ lửng giữa khoảng không.
Những linh hồn không có hình dạng rõ ràng. Một số lang thang vô định, chậm rãi bước đi như đang tìm kiếm một điều gì đó, một số khác cứ đi mãi một vòng tròn, không bao giờ dừng lại. Một linh hồn tiến gần đến họ, nhưng khi Kỳ Vân giơ tay ra chạm vào, nó tan biến thành một làn khói trắng.
"Những kẻ mất ký ức." Thanh Vy nói khẽ. "Nơi này là nơi họ bị mắc kẹt."
Càng đi sâu vào lãnh địa, họ càng nhận ra những điều kỳ lạ hơn. Đá dưới chân bỗng khẽ rung, phát ra những tiếng cười khàn khàn, như thể chính mặt đất cũng có linh hồn. Một thân cây cổ thụ khổng lồ bất chợt mở mắt, nhìn chằm chằm vào họ bằng những hốc sâu đen ngòm.
"Những kẻ mới đến…" Giọng nói cất lên, không rõ phát ra từ đâu.
Kỳ Vân quay đầu, nhưng không có ai ở đó. Chỉ có những bóng tối di chuyển bên mép rừng, như thể chúng đang rình rập.
"Cẩn thận." Thanh Vy cảnh giác. "Không phải chỉ có chúng ta ở đây."
Rồi từ trong màn sương dày đặc, một chiếc cổng đá khổng lồ hiện ra. Nó không được dựng lên bằng tay người, mà như mọc ra từ chính lòng đất, những ký tự cổ xưa khắc lên bề mặt phát ra ánh sáng yếu ớt. Trước cổng, một chiếc bia đá lơ lửng giữa không trung, xoay chậm rãi, như thể nó đang chờ đợi họ.
"Chúng ta có nên bước vào không?" Kỳ Vân hỏi.
"Không có lựa chọn." Thanh Vy đáp, tiến lên đọc dòng chữ trên bia đá.
"Chào mừng đến với nơi lưu giữ mọi ký ức."
Ngay lúc đó, một tiếng gầm trầm thấp vang lên, dội khắp không gian. Sương mù đột nhiên chuyển động, mở ra một khoảng trống ngay trước mặt họ. Một bóng hình khổng lồ thoáng qua, lặng lẽ quan sát họ từ xa.
Dấu ấn trên tay Kỳ Vân sáng rực lên. Một cơn đau nhói truyền qua cánh tay, nhưng không giống như đau đớn bình thường—mà như một sự kết nối, như thể hắn đã từng đến đây trước đó.
"Tại sao… ta lại cảm thấy quen thuộc?" Hắn lẩm bẩm.
Thanh Vy nhìn hắn, ánh mắt nghiêm trọng. "Bởi vì có lẽ, ngươi đã từng thuộc về nơi này."
Bia đá tiếp tục xoay, trước khi một giọng nói vang lên từ hư không.
"Ngươi đã bước vào nơi này, tức là ngươi đã chấp nhận quy tắc của ta."
Không có bất kỳ hình bóng nào xuất hiện, chỉ có những hơi thở nặng nề từ trong bóng tối, như thể một sinh vật khổng lồ đang dõi theo họ.
"Ngươi là ai?" Kỳ Vân trầm giọng.
Một tiếng cười khẽ vang lên, như thể không gian này cũng đang thích thú với câu hỏi của hắn.
"Ta là người giữ ký ức. Ta là kẻ quan sát. Ta là thần thú cai quản nơi này."
Mặt đất dưới chân họ rung lên dữ dội. Những chiếc cổng đá xung quanh bắt đầu mở ra, để lộ những bóng đen ẩn mình trong sương mù.
"Các ngươi đã bước vào trò chơi của ta."
Một tiếng tru vang vọng khắp không gian, mạnh mẽ đến mức khiến mặt đất nứt vỡ. Những bóng đen lao tới từ mọi hướng.
"Bắt đầu đi."
Không có thời gian để suy nghĩ.
Cuộc săn đã chính thức bắt đầu.