CHƯƠNG 10: THỜI KHẮC QUYẾT ĐỊNH - LỐI THOÁT DUY NHẤT

Ánh sáng chói lòa bao trùm tất cả, nuốt chửng cả chiến trường. Không gian dường như ngừng lại trong một khoảnh khắc—một nhịp thở dài trước khi cơn bão thực sự ập đến.

Chiến binh Bóng tối giáng đòn tất sát.

Lưỡi kiếm đen dài rạch ngang không gian, mang theo sức mạnh của bóng tối tuyệt đối. Không có gì có thể chống lại đòn này.

Thanh Vy lao tới.

Nàng không có đủ thời gian để suy nghĩ. Chỉ có một lựa chọn.

Kỳ Vân thấy nàng chuyển động, nhưng hắn không thể cử động. Cơ thể hắn đã bị rút cạn năng lượng, đôi mắt hắn mở lớn khi thấy nàng dùng cơ thể mình chắn trước hắn.

"KHÔNG!"

Khoảnh khắc ấy kéo dài như vĩnh cửu.

Trái tim hắn như ngừng đập. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc cơ thể, như thể từng mạch máu trong hắn đông cứng lại khi chứng kiến lưỡi kiếm đen xuyên qua người nàng. Tại sao nàng lại chọn điều này? Tại sao không để hắn gánh chịu?

Lựa chọn của Thanh Vy

Lưỡi kiếm đen của Chiến binh Bóng tối chém xuyên qua ngực nàng, máu bắn ra không trung. Cơn đau nhói bóp nghẹt lấy lồng ngực Kỳ Vân khi hắn thấy nàng mỉm cười yếu ớt, dù cơ thể nàng đang dần bị bóng tối nuốt chửng.

Nàng đang mỉm cười? Tại sao?

"Không…" Hắn thều thào, toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ rực căm phẫn.

Thanh Vy nhìn hắn lần cuối, bàn tay nàng đưa lên chạm vào mặt hắn, giọng nói yếu ớt như gió thoảng:

"Ngươi phải sống… hãy tiếp tục…"

Kỳ Vân nắm lấy tay nàng, cảm giác lạnh lẽo bao trùm.

"Không, ta không muốn! Đừng làm vậy, đừng biến mất!" Hắn gầm lên như một con thú bị thương, nhưng ánh sáng từ cơ thể nàng đã bao phủ lấy hắn, đẩy hắn ra xa.

Chiến binh Bóng tối dừng lại

Khoảnh khắc Thanh Vy chạm vào lưỡi kiếm, một luồng ánh sáng trắng dữ dội phóng ra từ ngực nàng, đối chọi trực tiếp với bóng tối.

Chiến binh Bóng tối dừng lại.

Hắn lần đầu tiên khựng lại, sáu con mắt đỏ rực của hắn ánh lên một tia dao động—như thể hắn không lường trước điều này.

Những linh hồn trên cao ngừng cười. Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm toàn bộ không gian.

Lục Nhãn Lang Vương lên tiếng

"Lựa chọn đã được đưa ra."

Giọng nói của Lục Nhãn Lang Vương vang vọng, sâu thẳm và quyền uy. Mọi thứ bắt đầu rung chuyển.

Cảnh vật xoay tròn, không gian bị xé toạc.

Một ánh sáng bạc phóng xuống, bao trùm toàn bộ cơ thể Thanh Vy—như thể một thứ gì đó đang định đoạt số phận của nàng.

Kỳ Vân chạy tới, nhưng cơ thể hắn như bị xích chặt xuống mặt đất.

"Không! Trả nàng lại cho ta!"

Hắn cố vươn tay về phía nàng, nhưng không thể chạm vào nàng được nữa.

"Đây là số phận của ngươi sao?" Hắn gầm lên, đôi mắt đỏ rực vì căm phẫn, sự bất lực thiêu đốt tâm trí hắn.

Một bí ẩn hé mở

Những mảnh ký ức vỡ vụn trỗi dậy trong đầu hắn—một hình ảnh mờ ảo, Thanh Vy đứng trước một bóng đen khác, nói những lời mà hắn không thể nghe rõ.

Nàng đã từng ở đây trước kia.

Nhưng tại sao hắn lại không nhớ?

Lục Nhãn Lang Vương hạ thấp đầu, giọng hắn vang lên, trầm tĩnh như một phán quyết:

"Ngươi vẫn chưa sẵn sàng để biết."

Biến mất

Vòng sáng quanh Thanh Vy mạnh lên, rồi trong một khoảnh khắc—nàng biến mất.

Kỳ Vân rơi xuống đất, toàn thân run rẩy, ánh mắt trống rỗng.

Nàng đã biến mất.

Chiến binh Bóng tối cũng dừng lại, như thể nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.

Các linh hồn không cười nữa. Họ chỉ nhìn xuống hắn với ánh mắt… thương hại.

Lục Nhãn Lang Vương xoay người, bóng hắn hòa vào màn đêm, chỉ để lại một câu cuối cùng:

"Ngươi đã chọn con đường này. Giờ hãy tiếp tục đi tiếp."

Một thử thách mới bắt đầu

Kỳ Vân ngước nhìn lên bầu trời đen, đôi mắt lạnh lẽo như ngọn lửa sắp tàn.

Thanh Vy biến mất. Nhưng hắn vẫn còn sống.

Và hắn sẽ không dừng lại.

Hắn sẽ tìm ra sự thật.