**Căn phòng chìm trong im lặng.**
Lila sững người, mắt vẫn dán vào Owen như thể đang cố gắng nhìn thấu tâm can anh.
**"Anh đã thay tôi báo thù?"** Giọng cô nhẹ nhàng đến đáng sợ.
Owen không phủ nhận. "Phải."
**"Anh tự quyết định điều đó mà không nói với tôi?"**
Owen nhìn cô, giọng nói trầm ổn nhưng nguy hiểm: **"Nếu em biết, em sẽ rời xa anh."**
Lila bật cười nhẹ, nhưng ánh mắt sắc bén như thanh dao.
**"Đó là một lí do ngu ngốc Owen. Anh nghĩ tôi sẽ yếu đuối đến đó?"**
Owen không trả lời. Bởi vì anh biết, vấn đề không phải là yếu đuối hay không. Mà là Lila muốn **tự tay** làm điều đó.
Và anh đã cướp mất cơ hội của cô.
Lila bước tới, khoảng cách giữa họ chỉ còn một hơi thở nhỏ.
**"Anh giết sát thủ như một cách để bảo vệ tôi? Hay để kiểm soát tôi?"**
Owen nghiêng, nhìn cô đầy ẩn ý.
**"Cả hai."**
Lila cảm thấy cả người khẽ run rẩy.
Owen chưa bao giờ là một người đơn giản. Nhưng cô không ngờ, anh lại có thể đi xa đến mức độ này.
Cô hít một hơi thật sâu.
**"Từ giờ trở đi, tôi và anh không nợ nần gì nữa."**
Nói rồi, Lila quay người rời đi.
Nhưng chưa đi đến cửa, một sức mạnh kéo cô lại.
**Bịch!**
Lila bị đẩy vào Tường, thân hình cao lớn của Owen áp sát cô ánh mắt anh điên cuồng như muốn chiếm lấy cô.
**"Anh chưa cho phép em đi, Lila."** Giọng anh trầm thấp đầy nguy hiểm.
Lila nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh muốn giam cầm tôi? đối xử với tôi như cách anh vẫn làm với mọi thứ thuộc về mình?"
Owen nhìn cô đơn giản, ánh mắt như thể muốn nhìn thấu nội tâm cô.
Sau đó....
Anh buông tay.
**"Đi đi."** Giọng anh lạnh lùng.
Lila ngẩn người. Cô không nghĩ lại một cách dễ dàng để cô đi như vậy.
Nhưng cô vẫn bước ra cửa mà không quay lại.
**Lần đầu tiên, cô thật sự xa Owen.**
---
**Ba ngày sau.**
Lila biến mất.
Không có dấu vết. Không một tin tức nào, như thể cô ấy không tồn tại.
Đó là điều owen không mong đợi .
Và lần đầu tiên anh cảm nhận được sự tuyệt vọng thật sự.