**LỪA GẠT**

**.ba ngày sau** 

Owen ngồi trong căn penthouse rộng lớn, ánh mắt trống trải nhìn màn hình điện thoại

"Đã hơn ba ngày rồi...em muốn tôi phát điên sao?"

Không có cuộc gọi nào. Không có một tin nhắn nào. Không có dấu vết. 

Lila biến mất như thể cô chưa từng tồn tại. 

Anh đã lật tung cả thành phố, nhưng không ai biết cô ở đâu. 

Một cảm giác kì lạ trong anh. Không phải lo lắng. 

Mà là **tuyệt vọng.** 

Lila là người duy nhất có thể khiến anh mất kiểm soát đến mức độ này. 

Và điều tệ nhất là

**Owen thật sự không biết cô đang ở đâu** 

--- 

**Một tuần sau.** 

Owen ngồi trong văn phòng, trước mặt là Alexander. 

Alexander cười nhạt, địa danh cho mình một ly rượu. "Cậu nhìn không ổn lắm, Owen. Nhớ người yêu sao?" 

Owen không đáp, ánh mắt lạnh băng. 

Alexander bổ sung vai trò. "Muốn tìm cô ấy? Tôi có thể giúp." 

Owen cười nhạt, giọng trầm thấp: **"Anh giúp tôi? Đừng đùa."** 

Alexander nghiêng người, nụ cười trở nên nguy hiểm hơn. 

**"Cậu nghĩ tôi không biết Lila ở đâu?"** 

Cả căn phòng như đóng băng không một tiếng động chỉ có ánh mắt của hai kẻ nguy hiểm. Ai cũng có mưu đồ riêng. 

Ánh mắt Owen tối lại, sát ý trong mắt không hề che giấu. "Anh nói gì cơ?" 

Alexander nhấp một rượu, chậm rãi nói: 

**"cậu có từng nghĩ rằng… Lila không hề biến mất?Cũng chưa từng rời khỏi đây"** 

Owen siết chặt ly rượu, từng khớp ngón tay trắng bệch. 

Alexander tiếp tục, giọng điệu đầy thích thú: 

"Suy nghĩ đi Owen. Nếu cô ấy có ra nước ngoài thì không thể không tra được gì được."

"cô ấy vẫn ở đây, chỉ là không xuất hiện"

**"Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng… chính cô ấy đã sắp xếp mọi thứ?"** 

căn phòng vang lên tiếng cười của Alexander

Choang! ly rượu trong tay owen vỡ vụn.

--- 

**cùng lúc đó.** 

Tại một nơi bí mật, Lila ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh lẽo. 

Trước mặt cô là một tài liệu. 

Bên trên có dòng chữ: 

**"Owen Lancaster.". 

Và khi đến trang cuối cùng, tay cô run lên. 

Ánh mắt Lila đen tối, gương mặt hiện lên vẻ giận dữ.

**"Anh đã lừa tôi… ngay từ đầu Owen Lancaster!."**