**BỮA TIỆC2**

Bữa tiệc vốn dĩ xa hoa nay lại ngập tràn căng thẳng. Khi cái tên **Alexander** vang lên, không ít người xung quanh bắt đầu lặng lẽ theo dõi. Ai cũng biết về mối quan hệ cũ giữa anh ta và Lila—một cuộc hôn nhân được định sẵn giữa hai gia tộc danh giá, nhưng cô lại là người chủ động hủy bỏ, khiến Alexander mất mặt trước cả giới thượng lưu.Nhưng không ai biết lí do Lila làm vậy với con trai của người đã giúp cô vượt qua giai đoạn khủng hoảng. Vào khoảng thời gian kí hợp đồng với owen cô đã lên kế hoạch hủy hôn.

Lila không ngạc nhiên khi thấy anh ta ở đây. Cô chỉ nhàn nhạt nhìn sang, nhấc ly champagne lên như thể Alexander chỉ là một người xa lạ. 

"Alexander." Giọng cô không hề dao động. 

Người đàn ông trước mặt vẫn điển trai, phong độ, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tính toán. Anh ta tiến tới gần, đứng ngay bên cạnh Lila, ánh mắt lướt qua Owen như thể khiêu khích. 

"Chúng ta không gặp nhau cũng đã ba năm rồi. Em không có gì muốn nói với anh sao?" 

Lila cười nhẹ, đặt ly rượu xuống bàn. "Anh muốn tôi nói gì? Xin lỗi vì đã không cưới anh ư?" 

Alexander nheo mắt, không che giấu sự lạnh lùng. "Không. Anh chỉ muốn biết, liệu bây giờ em có đang hối hận không?" 

Câu hỏi này không chỉ dành cho Lila. Mà còn là một lời khiêu chiến gửi đến Owen. 

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Emily, kẻ vừa cố tình tạo khoảng cách thân mật với Owen, nay lại đứng lặng bên cạnh, chờ xem tình thế sẽ nghiêng về ai. 

Owen cười khẩy, một nụ cười không chứa chút cảm xúc nào. Anh vươn tay, rất tự nhiên đặt lên eo Lila, kéo cô sát vào mình. 

"Hối hận?" Anh lặp lại câu nói của Alexander, rồi nhún vai. "Chỉ có kẻ thua cuộc mới dùng từ đó." 

Lila không hề phản kháng trước cái chạm của Owen. Ngược lại, cô còn nghiêng người một chút, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Alexander. "Chuyện ba năm trước, tôi chưa bao giờ hối hận." 

Những lời này là một nhát dao lạnh lẽo, cắt qua tự tôn của Alexander. Anh ta siết chặt ly rượu trong tay, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình thản. 

"Vậy sao?" Alexander cúi đầu cười, rồi liếc sang Owen. "Nghe nói cậu gần đây gặp vài rắc rối trong việc đấu thầu dự án của chính phủ Pháp?" 

Owen không thay đổi biểu cảm, nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần. Alexander đúng là một con cáo già. Đề cập đến dự án này ngay trước mặt Lila, chẳng phải là muốn gieo rắc nghi ngờ giữa họ sao? 

Lila khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú. "Rắc rối gì vậy, Owen?" 

Owen nhìn cô, ngón tay nhẹ vuốt dọc theo vòng eo cô như một lời cảnh báo ngầm. "Không có gì nghiêm trọng. Một số kẻ ghen ăn tức ở đang cố làm khó tôi thôi." 

Lila bật cười khẽ. "Thế thì anh nên cẩn thận. Đừng để người ta cướp mất lợi ích của mình." 

Emily đột nhiên lên tiếng, giọng nói mềm mại nhưng chứa đầy ẩn ý: "Chị Lila, chị không lo lắng cho anh ấy sao? Nếu là em, em sẽ không để Owen phải một mình đối mặt với những chuyện như vậy." 

Lila nghiêng đầu nhìn cô ta, môi khẽ cong lên. "Lo lắng? Nếu một người đàn ông như Owen mà còn cần tôi lo lắng, thì tôi đã không chọn anh ấy." 

Owen nghe vậy, khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười hài lòng. Anh siết nhẹ eo cô, khẽ thì thầm bên tai: "Em có vẻ tin tưởng tôi quá nhỉ?" 

Lila liếc anh,ánh mắt lộ sự không hài lòng, giọng thấp nhưng đủ để anh nghe: "Tôi chỉ không thích phụ nữ khác đóng vai nữ chính trong vở kịch của anh." 

Owen bật cười, ánh mắt tràn đầy hứng thú. 

Trận chiến ngầm giữa họ chưa bao giờ dừng lại. Nhưng lần này, ai mới là kẻ thật sự chiếm thế thượng phong?