**SỰ THỎA HIỆP?**

---

### **Sáng hôm sau** 

Lila Tỉnh dậy, ánh mắt vô tình rơi vào một chiếc hộp đặt ngay ngắn trên bàn làm việc. 

Cô mày mày. Cẩn thận mở hộp ra bên trong chỉ có một Chuông nhỏ bằng bạc. Một tin nhắn đi kèm, dòng chữ ngắn gọn nhưng tràn đầy ý tứ. 

*"Nếu em muốn bước ra khỏi căn hộ này, hãy chuông Chuông đó vào cổ chân. Đây là bộ tiệc cuối cùng."* 

Lila nhẹ bật cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng. 

**"Nực cười… Đây là cách yêu của anh sao, Owen?"** 

Cô tức giận, nhấn mạnh từng chữ một. 

**"Giam cầm tôi rồi ban phát một chút tự do làm như thể đó là ân huệ?"** 

Lila kiểm tra chuông bạc dưới ánh sáng. Cô nhẹ nhàng chạm vào nó, nhưng thay ném đi như những món quà trước, cô lại cười—một nụ cười mang theo ẩn ý. 

 Tốt thôi, Owen. Nếu anh ấy muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng.* 

---

### **6 giờ tối** 

Owen bước vào phòng khách, ánh mắt ngay lập tức bị thu hút bởi cảnh tượng trước mắt. 

Trên ghế sofa, Lila ung dung ngồi đó, tay cầm một cuốn sách, bộ dạng nhà nhã như đây là nhà của cô vậy. Không còn giận giữ, la hét hay đập phá. 

Không có bất kỳ sự phản kháng nào... 

Anh cảm thấy **bất an**. 

"Lila…" Anh trầm ngâm, đôi mắt híp lại. "Em đang làm gì vậy?" 

Không ngâng đầu lên, Lật Một trang sách, giọng nhẹ nhàng tự nhiên: 

"Anh mù à? Tôi không thấy tôi đang đọc sách sao?" 

Owen không trả lời. Ánh mắt anh quét khắp người cô, tìm kiếm dấu hiệu bất thường. Lila hôm qua còn dùng ánh mắt muốn giết chết anh, hôm nay lại có thể thảnh thơi đến vậy? 

Cô đặt sách xuống bàn, nhìn thẳng vào anh, nói giọng mang theo một chút lười biếng nhưng có chút giọng điệu ra lệnh. 

"Tôi đói rồi. Mau nấu đồ ăn cho tôi. Tôi chỉ ăn đồ anh nấu thôi." 

Owen hoàn toàn kinh ngạc. **Lila… đang làm cái quái gì thế?** 

Rõ ràng đây không phải là cô. 

Người phụ nữ hai tháng qua luôn chống đối, không chịu khuất phục… bây giờ lại thảnh thơi ra lệnh cho anh? 

Đây có phải là cái bẫy không? 

Hay cô thực sự có điều gì thay đổi sao? 

"Lila…" Anh chậm tiến về phía cô, đôi mắt xanh tối xầm lại. "Em đang chơi trò gì vậy?" 

Lila không né tránh. Ngược lại, cô còn hơi nghiêng đầu, nụ cười đầy khiêu khích. 

"Trò chơi gì cơ? Tôi chỉ thích nghi thôi mà." 

Câu nói nhẹ tênh, Nhưng Owen lại cảm thấy một cơn lạnh sống lưng. 

Anh không còn quan tâm nữa. Nếu đây là bẫy của Lila thì anh cũng cam tâm nhảy vào. 

Bởi vì… 

**Anh đã thật sự sắp phát điên rồi.** 

---