### **Đêm đầu tiên của cuộc chơi**
Owen đặt bát súp xuống bàn, ánh mắt chăm chú quan sát người phụ nữ trước mặt.
Cô gái ấy từng phản kháng quyết liệt, từng mắng chửi anh là kẻ điên, thậm chí không ngại lao vào đánh anh khi buồn chán. Nhưng giờ đây, cô lại ngồi đó, nhàn nhã khuấy súp, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sự bình tĩnh này không giống với Lila mà anh biết.
Lila nâng thìa lên, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa vào miệng. Hương vị không tệ, thậm chí còn rất ngon. Nhưng cô không bày tỏ cảm xúc gì, chỉ bình thản ăn từng muỗng một.
Owen khoanh tay, tựa người vào ghế đối diện, giọng nói trầm thấp mang theo chút nguy hiểm.
"Lila, rốt cuộc em đang nghĩ gì?"
Lila ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh chạm vào đôi mắt xanh sâu thẳm của anh. Cô đặt thìa xuống, ngón tay mân mê miệng ly rượu, khóe môi cong lên một nụ cười khó hiểu.
"Anh muốn tôi phải nghĩ gì?"
Không có căm hận, không có giận dữ, thậm chí không có sự miễn cưỡng nào trong giọng nói của cô.
Cơn khó chịu dâng lên trong lòng Owen. Anh đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự phản kháng, nguy hiểm, nhưng anh không chuẩn bị cho một **Lila thản nhiên tiếp nhận sự giam cầm này như thể đó chỉ là một trò chơi.**
Anh nghiến răng, giọng trầm xuống:
"Nếu em nghĩ làm vậy sẽ khiến tôi mất cảnh giác, thì em nhầm rồi."
Lila bật cười khẽ, ánh mắt sắc sảo như thể đang nhìn thấu mọi suy nghĩ của anh.
"Vậy thì anh cứ giữ cảnh giác đi."
Cô không giải thích gì thêm, cũng không cố gắng thuyết phục anh tin. Sự điềm nhiên ấy khiến Owen cảm thấy **ngột ngạt** hơn bất cứ sự phản kháng nào.
Anh cầm ly rượu lên, uống một hơi, nhưng cảm giác nặng nề trong lòng vẫn không tan biến.
**em muốn chơi trò gì đây, Lila?**
Owen không rời mắt khỏi cô suốt cả bữa tối. Nhưng Lila không có bất cứ hành động gì khiến anh nghi ngờ. Cô ăn uống bình thường, không cố gắng bỏ trốn, cũng không dùng dao nĩa làm vũ khí như trước đây.
Sau khi ăn xong, cô đứng dậy, điềm nhiên cầm lấy ly rượu còn dang dở của mình, chậm rãi bước về phía cửa sổ, mỗi bước chân của cô mang theo tiếng leng keng từ chiếc chuông.
Bên ngoài là bóng tối của màn đêm, ánh đèn thành phố Paris phản chiếu trên lớp kính, mờ ảo nhưng xa vời.
Lila nhẹ nhàng áp tay lên tấm kính lạnh, ánh mắt dõi theo những con đường vắng phía dưới.Con đường ngoại ô của thành phố Paris, nơi cô gọi là vùng đất chết vì không có tiềm năng phát triển bị con người bỏ rơi hoàn toàn cho đến khi owen mua trọn cả khu đất, cô từng nghĩ đây là quyết định ngu xuẩn nhất nhưng sự thật chứng minh những điều Owen làm chỉ là chưa đến thời cơ để phát huy chứ không sai.
"Anh biết không, Owen?" Cô lên tiếng, giọng nói mềm mại nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm khó lường. "Nếu có một ngày anh trở thành con mồi thay vì kẻ đi săn… anh sẽ cảm thấy thế nào?"
Owen khẽ nheo mắt.
"Em nghĩ mình có thể khiến tôi rơi vào tình huống đó sao?"
Lila quay đầu lại, nhấp một ngụm rượu, nụ cười bí hiểm nở trên môi.
"Không ai có thể chắc chắn điều gì, Owen. Ngay cả anh."
Owen đặt ly rượu xuống, chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía cô.
"Vậy em định thử sao?"
Lila không lùi lại. Cô vẫn đứng yên đó, mắt đối mắt với anh.
"Chẳng phải chúng ta vẫn luôn chơi trò này sao?"
Cả hai im lặng, nhưng bầu không khí căng thẳng bao trùm.
Bên ngoài cửa sổ, Paris vẫn rực rỡ và nhộn nhịp. Nhưng trong căn phòng này, chỉ có hai kẻ đang mắc kẹt trong một trò chơi nguy hiểm. Một trò chơi không có đường lui.
Và câu hỏi đặt ra là—**ai sẽ là người chiến thắng?**