Sau khi Lila rời khỏi phòng khách, Owen vẫn đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu những dãy đèn đường mờ ảo. Ly rượu trong tay anh đã cạn từ lâu, nhưng cơn say thì chưa bao giờ tìm đến.
Lila đang nghĩ gì? Cô muốn làm gì?
Cô đã tuyệt vọng đến mức không còn muốn phản kháng nữa, hay đây chỉ là một màn kịch mới?
Owen không chịu nổi việc không kiểm soát được suy nghĩ của cô.
Anh xoay người, cầm điện thoại lên gọi cho quản gia. Giọng ông già nua nhưng vẫn mang theo sự cung kính và bình thản vốn có.
"Cậu chủ?"
"Tôi muốn biết hôm nay Lila đã làm gì." Owen đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu không chút cảm xúc.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, như thể đang cân nhắc từng câu từ để trả lời.
"Cô chủ rất bình tĩnh, thưa cậu Owen. Sau khi tỉnh dậy, cô ấy không cố tìm cách trốn thoát, chỉ đeo chiếc chuông và cũng không có hành động cực đoan nào. Cô ấy chỉ...đi loanh quanh trong nhà."
Owen nhíu mày. "Loanh quanh?"
"Vâng. Cô chủ đi qua từng căn phòng một, nhưng không có dấu hiệu tìm kiếm thứ gì. Cô ấy chỉ đứng đó, nhìn xung quanh, như thể đang quan sát lãnh địa của mình vậy."
Owen siết chặt điện thoại.
"Còn gì nữa?"
"Cô ấy đã dành khá nhiều thời gian trong thư viện, sau đó vào bếp, mở tủ lạnh, rồi lại ra phòng khách tìm sách để đọc." Quản gia ngập ngừng rồi nói thêm: "Thái độ của cô chủ… rất bình thản. Cô ấy không hề tức giận, không than phiền hay hỏi bất cứ câu nào về việc bị nhốt ở đây."
Owen cảm thấy hơi lạnh lan dọc sống lưng.
Lila không phải kiểu người cam chịu.
Một người như cô, khi bị giam cầm và trói buộc, sẽ phản kháng bằng mọi cách có thể. Nhưng cô không làm vậy.
**Điều đó chỉ có hai khả năng:**
**Một, cô đã từ bỏ tất cả. Hai, cô đang lên kế hoạch cho một thứ còn nguy hiểm hơn.**
Cảm giác bất an ngày một lớn dần trong lòng Owen.
"Cô ấy có nói gì không?" Anh hỏi.
Quản gia ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm rãi trả lời:
"Cô chủ chỉ hỏi tôi một câu."
Owen siết chặt điện thoại hơn. "Câu gì?"
Quản gia trầm giọng, lặp lại từng chữ rõ ràng:
*"Nếu tôi muốn nuôi một con thú dữ, tôi nên khiến nó tin rằng mình đang tự do… hay nên để nó nhận ra rằng mình chưa bao giờ có quyền lựa chọn?"*
Bàn tay Owen siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Anh bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy lại không có chút vui vẻ nào.
"Cô ấy đang khiêu khích tôi."
"Thưa cậu, tôi không rõ ý của cô chủ là gì, nhưng cô ấy thực sự rất bình tĩnh."
Owen không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng cúp máy.
Anh dựa lưng vào ghế, một tay chống cằm, ánh mắt sâu hun hút nhìn vào ly rượu trống rỗng trước mặt.
**Lila, em nghĩ mình đang làm gì?**
---
### **Nỗi ám ảnh càng sâu, càng không thể buông tay**
Lila đứng trước tấm gương, mặt cô đăm chiêu nhìn bản thân trong gương.
Cô biết Owen sẽ điều tra mọi hành động của mình.
Vậy nên, cô cố tình để lại dấu vết.
Cô muốn anh hoang mang, muốn anh tự hỏi rằng cô đang nghĩ gì.
Bởi vì cô hiểu Owen.
Càng không thể nắm bắt được, anh ta càng điên cuồng muốn kiểm soát.
Và khi một kẻ như Owen phát điên… **trò chơi mới thực sự bắt đầu.**