Owen không chờ đến sáng hôm sau.
Ngay trong đêm đó, sau khi nhận được báo cáo từ quản gia, anh đã bước thẳng đến phòng giam của Lila.
Cửa mở ra.
Căn phòng chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt, phản chiếu lên những bức tường trống trơn. Không cửa sổ, không có gì ngoài chiếc giường một tủ sách và một chiếc gương mà Owen đã cho người mang vào.
Lila đang ngồi dựa vào đầu giường, một tay lật giở trang sách, một tay gõ nhịp lên thành giường như đang suy tư. Khi thấy Owen, cô không thèm ngước lên, chỉ lãnh đạm hỏi:
"Muộn rồi, Owen. Anh đến kiểm tra xem tôi có đào tường trốn không à?"
Owen không trả lời ngay. Anh đóng cửa lại, từng bước tiến về phía cô, ánh mắt sắc bén quét qua từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cô.
"Lúc chiều em đã làm gì?" Anh hỏi.
Lila cười nhạt, lật sang trang sách khác.
"Tôi ăn, tôi đọc sách, tôi chờ đồ ăn anh nấu, sau đó lại đọc tiếp."
Owen không đáp, quay sang quản gia đang đứng sau lưng mình.
"ông nói đi." Giọng anh trầm xuống.
Ông ấy do dự một chút rồi nhẹ nhàng trả lời:
"Hôm nay cô chủ rất ngoan ngoãn, không còn chống đối nữa. Cô ấy không đập phá đồ đạc, cũng không tìm cách gây chuyện."
Owen hơi nheo mắt.
"Ngoan ngoãn?"
Quản gia gật đầu.
"Sao vậy, Owen?" Lila lật thêm một trang, giọng nói chậm rãi. "Anh muốn tôi phát điên, muốn tôi khóc lóc van xin, hay là muốn tôi đập phá mọi thứ để chứng minh tôi còn hận anh?"
Cô đóng sách lại, ngước mắt nhìn anh.
"Xin lỗi, nhưng tôi không rảnh làm trò vô ích như thế nữa."
Không hiểu sao, câu nói đó khiến Owen thấy bực bội.
Anh bước đến gần hơn, cúi xuống nhìn cô từ trên cao, giọng nói trầm thấp mang theo chút nguy hiểm.
"Vậy thì đêm nay, ngủ cùng tôi" Owen kéo ghế, ngồi xuống đối diện cô. "Từ nay em ngủ ở phòng tôi."
Lila chống tay lên đầu gối, ánh mắt thờ ơ nhìn Owen, môi khẽ nhếch lên một nụ cười không rõ cảm xúc.
"Ngủ cùng anh?" Cô chậm rãi lặp lại lời đề nghị của anh, như thể đang cân nhắc từng từ một.
Owen không đáp ngay, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm không gợn sóng.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Lila bật cười. "Anh lo tôi trốn sao? Hay lo tôi đang âm mưu gì đó?"
Owen nhún vai, bình thản đáp: "Cả hai."
*Không lo mới lạ mới hai hôm trước em còn nhảy bổ đến tát tôi mà.* -Owen thầm nghĩ nhưng ngoài mặt anh vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc.
Lila nhếch môi. "Anh đúng là không có chút lòng tin nào vào tôi nhỉ?"
"Em chưa từng cho tôi lý do để tin tưởng." Owen tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. "Hơn nữa, chẳng phải em cũng chẳng tin tôi sao?"
"Này, không sợ tôi giết anh trong lúc ngủ à?"
"Em có thể thử nếu muốn."Owen nhướng mày.
Lila cười nhẹ. Cô đứng dậy khỏi giường, đi thẳng đến trước mặt Owen, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet.
"Anh nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý ư?"
Owen nhìn cô, không né tránh, cũng không có ý định ép buộc. Nhưng ánh mắt anh quá thâm trầm, quá nguy hiểm, như một cơn bão đang lặng gió.
Nhưng có lẽ nội tâm anh không như vậy *Ôì trời gần quá mình muốn hôn cô ấy*
"Em có thể từ chối," anh nói, giọng trầm thấp. "Nhưng nếu em không muốn, tại sao vẫn đeo chiếc chuông đó?"
Lila khựng lại.
Cô không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này.
Owen chậm rãi đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với anh. "Em đang thử tôi, đúng không?"
Lila nheo mắt, ánh nhìn sắc bén.
"Vậy anh có chơi không?"
Owen cười, nhưng nụ cười ấy không hề mang theo sự ấm áp.
"Chơi chứ. Nhưng lần này, em không phải người đặt luật."
Owen vươn tay mân mê tóc cô.
Cô không né tránh cái chạm của anh, cũng không tỏ ra dao động trước sự khiêu khích trong giọng nói ấy.
Ngược lại, cô cười.
"Được thôi."
Cô hất cằm lên, đôi mắt ánh lên một tia thách thức. "Bắt đầu đi, Owen."