Làn hơi nước nóng dần phủ mờ tấm gương lớn trong phòng tắm. Ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu lên bề mặt nước, tạo ra một bầu không khí vừa ấm áp vừa đầy căng thẳng.
Owen đặt Lila xuống cạnh bồn tắm, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào từng cử động của cô. Hắn không vội vã, cũng không ép buộc, chỉ chờ xem cô sẽ phản ứng thế nào.
Lila không bối rối cũng không có biểu cảm gì. Cô chỉ đơn giản cởi áo và bước vào bồn tắm.
"Anh không tắm à?" – cô hỏi, giọng dửng dưng.
Owen không trả lời. Hắn cởi áo rồi bước vào, ngồi đối diện cô, dựa vào thành bồn. Hơi nước bốc lên phủ một lớp mờ ảo giữa hai người, nhưng không thể che giấu ánh nhìn như lưỡi dao mổ xẻ của hắn.
Lila ngả lưng vào thành bồn, mắt khẽ nhắm lại, như thể hoàn toàn thả lỏng. Nhưng bàn tay dưới mặt nước vẫn âm thầm siết chặt.
Trong tích tắc, một mảnh ký ức trôi qua tâm trí cô—mười năm trước.
Khi đó, cô mới mười sáu tuổi.
Mưa đêm đổ xuống rừng già như trút. Cô nhớ mình đã lao vào giữa màn đêm chỉ để kéo hắn ra khỏi chiếc xe cháy rụi. Ký ức đó rất mờ, nhưng vẫn còn cái cảm giác đôi tay mình ôm lấy một cơ thể ướt đẫm máu. Owen khi ấy bất tỉnh, gục trong vòng tay cô. Lila đã gọi hắn bằng cái tên thật đầu tiên. "Owen, đừng chết..."
Nhưng rồi, khi tỉnh lại vào hôm sau, ký ức đó đã biến mất. Một khoảng trống hoàn hảo. Cô không hiểu tại sao.
Chỉ đến hai năm sau, lúc cô tròn mười tám, cô mới gặp lại hắn trong một buổi tiệc thương thảo kín. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy—dù lạnh lùng hơn trước, nhưng Lila vẫn nhận ra.
"Cùng nhau lật đổ Alexander," cô nói, "Tôi cần anh."
Hắn im lặng hồi lâu, rồi bật cười lạnh: "Tôi nợ em một mạng. Tôi không từ chối."
Lúc đó cô không hiểu nhưng cũng không quan tâm điều cô cần lúc đó đơn giản chỉ là một người đủ năng lực để áp chế Alexander.
Nhưng giờ đây, khi ánh mắt hắn nhìn cô – trong làn nước ấm, trong không khí mờ hơi nước này – Lila không khỏi tự giễu.
"Em bình tĩnh hơn tôi nghĩ đấy," Owen lên tiếng, giọng trầm và thấp đến đáng ngờ.
Lila mở mắt, ánh nhìn lướt qua hắn như một làn dao mỏng. "Tôi có lý do gì để hoảng sợ chứ?"
Owen chậm rãi tiến lại gần, ngồi sát bên cô. Hơi thở nóng của hắn lướt qua làn da cô như một lời cảnh báo.
"Vậy tôi có thể yên tâm rằng em sẽ không thử chạy trốn?"
Lila không trả lời ngay. Cô chỉ nghiêng đầu, phơi bày phần cổ thon dài như một lời thách thức, "Ai biết được?"
Hắn khẽ cười, đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô. Đầu ngón tay lướt qua làn da nơi gáy, lạnh như đá. Nhưng thay vì lùi lại, Lila chỉ khẽ run – **một phản ứng mơ hồ, nhưng lại là sơ hở chí mạng.**
Owen thấy. Cái run nhẹ ấy không giống một phản xạ vô thức. Nó là dấu hiệu. Cô không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn nghiêng người, ôm lấy cô.
Lila bất động. Nhưng ngay khi cơ thể hắn áp sát vào, **cô lại run nhẹ một lần nữa, rồi lập tức siết chặt tay, như đang cố trấn áp một thứ cảm xúc nào đó.**
"Em vẫn còn sợ tôi." – Owen thì thầm bên tai cô, giọng trầm ấm đến lạ thường, không còn là sự đe dọa mà là sự hụt hẫng.
Lila không đáp.
"Hay em sợ bản thân mình?" – hắn tiếp lời, vòng tay vẫn giữ chặt cô trong làn nước.
Nước bồn khẽ gợn sóng, phản chiếu hai thân thể quấn lấy nhau trong một ván cờ đầy mùi thuốc súng và cảm xúc. Không ai trong hai người nhường bước. Nhưng cũng không ai còn giữ được vẻ bình thản hoàn toàn nữa.