Đêm Cuối Cùng

Trời nhập nhoạng tối. Làng nhỏ ven núi chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực, nhuốm lên những mái nhà cũ kỹ một màu cam ấm áp. Đám trẻ con vẫn nô đùa trên con đường đất lầy lội sau cơn mưa, mặc kệ tiếng gọi của các bà mẹ giục giã về nhà.

Tại một căn nhà tranh xiêu vẹo nằm ở rìa làng, khói bếp bay lên lững lờ từ một ô cửa sổ nhỏ. Trong nhà, bà lão lom khom nhóm lửa, tay khuấy nồi cháo loãng trên bếp than. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt bà vẫn ấm áp như thể không có gì trên đời này đáng để lo lắng.

Cách đó không xa, một thiếu niên đang ngồi trước hiên nhà, mắt chăm chú nhìn về phía chân trời xa xăm.

Lăng Tiêu.

Đó là cái tên mà bà đặt cho nó.

Nó không biết mình đến từ đâu, không nhớ gì về trước kia. Chỉ biết rằng khi tỉnh lại, nó đã ở trong căn nhà này, dưới ánh nhìn hiền từ của một bà lão xa lạ.

"Thằng nhóc kia, cứ ngồi ngây ra đấy làm gì thế?"

Tiếng bà lão vang lên, kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Bà ơi," Lăng Tiêu quay đầu, giọng có chút lơ đễnh. "Bà có tin vào những giấc mơ không?"

Bà lão dừng tay, nhìn nó với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

"Lại mơ thấy gì à?"

Lăng Tiêu im lặng một lúc rồi mới đáp khẽ:

"Máu. Rất nhiều máu."

Bà lão thoáng trầm ngâm, nhưng rồi chỉ cười hờ hững như thể đó là chuyện nhỏ.

"Người trẻ tuổi thường có những giấc mơ kỳ lạ. Nhưng mơ thấy máu không có nghĩa là điềm xấu, chỉ là tâm trí con còn chưa tỉnh táo hẳn mà thôi."

Bà bước tới, đặt bát cháo nóng hổi vào tay nó.

"Ăn đi. Đừng để mấy thứ vớ vẩn ám ảnh mình."

Lăng Tiêu cúi xuống nhìn bát cháo, hơi nóng bốc lên, mang theo hương vị quen thuộc. Nó cầm lấy thìa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên.

Những giấc mơ ấy, không phải chỉ là giấc mơ thông thường.

Chúng quá chân thực.

Mùi tanh của máu, tiếng gào thét đau đớn, sự sợ hãi đến tột cùng—tất cả như khắc sâu vào tâm trí nó, như thể nó đã thực sự sống trong những khoảnh khắc đó.

Nhưng dù cố gắng thế nào, nó cũng không thể nhớ ra được điều gì.

Mỗi lần tỉnh dậy, tất cả lại chìm vào hư vô.

Nó siết chặt bàn tay.

Cảm giác này thật khó chịu.

Bà lão lặng lẽ quan sát Lăng Tiêu, thở dài.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Con chỉ là một đứa trẻ, không cần gánh vác quá nhiều."

Lăng Tiêu cười nhạt.

"Nhưng con không còn là trẻ con nữa."

"Với ta, con vẫn là một đứa nhóc."

Bà lão khẽ cười, vỗ nhẹ lên đầu nó.

Đêm xuống, ánh trăng rọi qua khe cửa, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng mờ ảo.

Lăng Tiêu nằm trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà.

Ngoài kia, gió đêm rít qua những tán cây, mang theo hơi lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách của căn nhà cũ.

Một cảm giác bất an bỗng dâng lên trong lòng.

Không rõ vì sao, nó cảm thấy đêm nay có gì đó khác lạ.

Lồng ngực bỗng nhói lên, như thể có một thứ gì đó sâu trong cơ thể đang khẽ run rẩy.

Nó trở mình, cố xua đi cảm giác kỳ quái ấy.

Có lẽ chỉ là do giấc mơ ban sáng khiến nó suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng Lăng Tiêu không biết rằng, đêm nay thực sự không giống như mọi đêm khác.

Đêm nay—sẽ là khởi đầu cho tất cả.

Gió đêm luồn qua khe cửa, mang theo hơi lạnh buốt khiến Lăng Tiêu khẽ rùng mình. Nó trở mình vài lần nhưng vẫn không sao ngủ được.

Từ phòng ngoài, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, rồi cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

"Lăng Tiêu, chưa ngủ à?"

Bà lão đứng ở ngưỡng cửa, ánh trăng hắt lên mái tóc bạc trắng của bà, khiến bóng lưng bà trông mỏng manh lạ thường.

Lăng Tiêu ngồi dậy, chần chừ một lát rồi lắc đầu.

"Không ngủ được."

Bà lão thở dài, chậm rãi bước đến, ngồi xuống mép giường.

"Nằm xuống đi, ta kể con nghe một chuyện."

Lăng Tiêu ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng đôi mắt vẫn mở to nhìn bà.

Bà lão vuốt nhẹ mái tóc của nó, giọng trầm trầm cất lên.

"Chuyện này liên quan đến ngọn núi phía sau làng."

Lăng Tiêu hơi nhướng mày.

"Ngọn núi đó sao?"

"Ừ." Bà gật đầu. "Từ khi ta còn nhỏ, ông cố của con—tức là cha ta—đã luôn cấm người trong nhà đến gần một cái động sâu trong rừng. Ông ấy không bao giờ nói lý do, chỉ bảo rằng nơi đó là cấm địa của gia tộc, dù ai có hỏi thế nào cũng không chịu giải thích."

Bà lão dừng lại một chút, ánh mắt lộ vẻ suy tư.

"Nhiều năm trôi qua, thế hệ cha ta mất đi, ta và con là những người cuối cùng còn ở đây để bảo vệ. Chỉ cần chúng ta vẫn nhớ lời dặn của ông thì nơi đấy sẽ vĩnh viễn bình yên. Dù ta không hiểu vì sao ông lại khăng khăng như vậy, nhưng ta chưa bao giờ dám phá lệ."

Bà nhẹ nhàng vỗ lên tay Lăng Tiêu.

"Thế nên nếu một ngày nào đó con có đi vào rừng, tuyệt đối đừng bước chân vào đó."

Lăng Tiêu không đáp, chỉ im lặng nhìn lên trần nhà.

Câu chuyện này, nghe có vẻ kỳ lạ.

Cấm địa gia tộc?

Tại sao lại phải bảo vệ nó suốt bao nhiêu năm qua?

Trong lòng Lăng Tiêu bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Bà lão vỗ nhẹ lên trán nó, giọng dịu dàng.

"Được rồi, ngủ đi. Suy nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì đâu."

Lăng Tiêu định nói gì đó nhưng rốt cuộc chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại.

Một lúc sau, tiếng thở đều đều vang lên.

Bà lão ngồi yên lặng bên cạnh, nhìn gương mặt non nớt của nó dưới ánh trăng.

Gió đêm thổi nhẹ qua, lay động những tán lá bên ngoài cửa sổ.

Bà lão lặng lẽ siết chặt bàn tay nhăn nheo.

Khi Lăng Tiêu xuất hiện…

Đồng thời, mùi máu tanh trong động đã hoàn toàn biến mất.

Một điềm báo chẳng lành.

Bà lão nhắm mắt, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Một tiếng động chói tai phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Lăng Tiêu giật mình bật dậy.

Căn phòng tối đen, chỉ có ánh trăng lờ mờ len qua khe cửa.

Không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.

Nó ngồi thẳng dậy, trái tim đập loạn trong lồng ngực mà không hiểu vì sao.

"Bà?"

Không có tiếng trả lời.

Nó vội vàng xuống giường, chạy ra ngoài.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, cả người Lăng Tiêu bỗng khựng lại.

Trước mắt nó—

Là một cảnh tượng hoang tàn.

Căn nhà tranh vốn đơn sơ giờ đây chỉ còn lại một đống đổ nát. Khói bụi vẫn còn vương vấn trong không khí, mùi tro tàn xen lẫn với mùi máu tanh nhè nhẹ.

Gió đêm thổi qua, mang theo một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.

Lăng Tiêu đứng sững giữa cảnh tượng đổ nát, đôi mắt mở to không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Bà đâu?

Nó lao vào giữa đống đổ nát, hai tay điên cuồng bới tung từng mảnh gỗ vỡ, từng viên đá rơi rớt trên mặt đất.

Không có ai cả.

Không có thi thể.

Chỉ có những vết cháy xém và dấu vết của một trận tàn phá dữ dội.

Lăng Tiêu run rẩy lùi lại.

Chuyện gì đã xảy ra?

Làng…

Phải rồi, còn ngôi làng!

Nó lập tức quay đầu chạy thẳng về phía trung tâm làng.

Nhưng khi đến nơi, những gì nó nhìn thấy chỉ khiến trái tim nó chìm sâu hơn vào tuyệt vọng.

Cả ngôi làng—

Đã tan nát.

Những mái nhà đổ sập, khói bụi vương vất trong không trung, thi thoảng còn có vài đốm lửa nhỏ cháy âm ỉ. Xác súc vật nằm rải rác trên con đường đá, những vệt máu kéo dài đến tận cuối làng, nhưng không thấy một bóng người nào.

Những người dân trong làng… đã biến mất.

Lăng Tiêu đứng lặng giữa con đường đổ nát, hơi thở trở nên nặng nề.

Chỉ trong một đêm…

Tất cả đã bị cuốn sạch.