Lăng Tiêu lê từng bước trên con đường nhuốm màu tro bụi, ánh mắt trống rỗng quét qua những mái nhà đổ nát. Ngày hôm qua, nơi này vẫn còn tiếng người cười nói, giờ đây chỉ còn lại những tàn tích hoang tàn cùng mùi máu tanh nhàn nhạt phảng phất trong không khí.
Nó đã tìm suốt một ngày.
Đã gọi khàn cả giọng.
Nhưng không ai trả lời.
Không ai cả.
Lăng Tiêu đứng giữa trung tâm ngôi làng, chân run lên vì mệt. Bóng chiều tà kéo dài cái bóng nhỏ bé của nó, phủ lên những vết máu rải rác trên mặt đất. Máu không nhiều, chỉ có những tia nhỏ kéo dài, như thể ai đó đã cố gắng chống cự.
Nó không muốn tin.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.
Tất cả mọi người… đã biến mất.
Bà cũng vậy.
Lăng Tiêu cắn môi, mơ hồ nhớ lại đêm qua, bà đã ngồi bên cạnh nó, kể về những chuyện xưa cũ, về cái động sau núi mà dòng họ đã trông coi suốt bao đời. Giọng bà có chút xa xăm, ánh mắt phức tạp không rõ buồn vui.
"Khi đứa trẻ ấy xuất hiện… cũng là lúc mọi thứ chấm dứt."
Lăng Tiêu siết chặt tay, trái tim thắt lại từng hồi.
Nó không muốn tin vào những chuyện kỳ lạ mà bà từng nói. Nhưng giờ đây, ngoài cái động sau núi, nó không còn nơi nào khác để tìm kiếm nữa.
Chần chừ.
Lưỡng lự.
Sợ hãi.
Nhưng cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, Lăng Tiêu vẫn cắn răng bước về phía sau núi.
Con đường quen thuộc giờ đây lại khiến nó cảm thấy xa lạ đến đáng sợ. Những bậc đá phủ đầy rêu trơn trượt, gió đêm lạnh buốt như kim châm vào da thịt.
Từng bước một.
Mỗi bước chân đều nặng trịch, như thể có thứ gì đó vô hình đang níu kéo nó quay lại.
Cuối cùng, sau quãng đường dài như vô tận, nó cũng dừng lại trước cấm địa mà gia tộc đã bảo vệ suốt ba trăm năm.
Một cái động tối đen, sâu hun hút như nuốt chửng tất cả ánh sáng.
Lăng Tiêu đứng lặng trước miệng động, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Bà từng nói, chỉ cần bước vào đây… sẽ không thể quay lại được nữa.
Nhưng bà không còn ở đây để ngăn nó nữa rồi.
Nuốt xuống cảm giác bất an dâng trào, Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, cắn răng bước vào bóng tối.
Bóng tối trong động dày đặc, lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình. Bước chân của Lăng Tiêu khẽ vang vọng giữa không gian tĩnh mịch, mỗi âm thanh nhỏ nhất cũng bị khuếch đại, như thể có thứ gì đó vô hình đang dõi theo từng cử động của nó.
Không có dấu vết của bà.
Không có dấu vết của bất kỳ ai.
Chỉ có một mùi ẩm mốc xen lẫn chút tanh nồng nhàn nhạt.
Lăng Tiêu lặng lẽ tiến sâu hơn vào trong, ngón tay vô thức siết chặt lấy vạt áo. Dưới ánh sáng leo lắt từ khe nứt trên vách động, nó thoáng thấy phía trước có một thứ gì đó…
Một vũng máu.
Máu đã khô từ lâu, chỉ còn lại lớp bề mặt thâm đen bám chặt vào nền đá lạnh ngắt. Lăng Tiêu sững người. Tim nó như bị ai đó bóp nghẹt.
Bà… cũng đã…
Không, không thể nào!
Nó vội lắc đầu, cắn chặt môi để giữ bình tĩnh. Mùi máu này rất cũ, không thể là của bà được. Có lẽ là của ai đó khác, hoặc…
Lăng Tiêu hít sâu, cố gắng xua đi những suy nghĩ tồi tệ, ánh mắt lướt qua bốn phía. Đây là lần đầu tiên nó bước vào nơi bị cấm đoán suốt bao năm qua, nhưng trái với những tưởng tượng kỳ bí, sâu bên trong động lại chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ đặt giữa không gian trống trải.
Không có kho báu.
Không có bí mật đáng sợ nào.
Chỉ là một chiếc bàn mộc mạc, trên mặt bàn phủ đầy bụi bặm, góc cạnh đã sứt mẻ theo thời gian.
Lăng Tiêu bước đến gần, trái tim như bị thứ gì đó vô hình siết chặt khi nhìn thấy những tờ giấy đã ngả vàng được ép chặt bên dưới một thanh gỗ nặng. Ngón tay run rẩy phủi đi lớp bụi dày, để lộ những dòng chữ cứng cáp nhưng mang theo chút vụng về.
Chữ viết của cha.
Lăng Tiêu không còn nhớ rõ khuôn mặt cha, nhưng nét chữ này… quen thuộc đến mức khiến nó thấy nghẹn lại nơi cổ họng.
Nó lặng lẽ mở tờ giấy đầu tiên.
"Nếu con đọc được những dòng này… nghĩa là ngày đó cuối cùng cũng đã đến.
Ta không biết phải đối diện với điều này thế nào. Ta đã luôn mong con có thể sống một cuộc đời bình thường, rời xa tất cả những thứ huyết tinh tàn nhẫn mà thế giới này mang lại. Nhưng có lẽ, ngay từ khoảnh khắc con sinh ra… số phận đã không cho phép.
Lăng Tiêu, cha xin lỗi…"
Dòng chữ ngừng lại một nhịp, nét mực hơi nhòe như thể người viết đã do dự rất lâu.
"Ta không đủ mạnh để bảo vệ con. Ta chỉ có thể dùng cách này, níu giữ con lại với thế giới này lâu thêm một chút. Nhưng con phải nhớ, nếu có một ngày con bước vào nơi này… đừng tìm về quá khứ nữa.
Đi đi.
Rời khỏi nơi này. Rời khỏi số phận mà con không hề lựa chọn.
Làm ơn…"
Tờ giấy trên tay Lăng Tiêu khẽ run lên.
Từng chữ, từng câu, như từng nhát dao cắt vào trái tim nó.
Nó siết chặt nắm tay.
Rời khỏi đây? Quên đi quá khứ?
Nhưng nếu không có quá khứ… thì nó còn lại gì?