Ánh dương ban mai mỏng manh như tơ lụa, khẽ khàng xuyên qua khe hở nhỏ trên khung cửa sổ gỗ, vệt sáng dịu dàng mơn man khuôn mặt góc cạnh của Phương Vân Tiêu. Một tiếng thở khẽ thoát ra, mí mắt nặng trĩu chầm chậm hé mở. Cảm giác đầu tiên ập đến là sự nhẹ bẫng kỳ lạ, một nguồn năng lượng tươi mới lan tỏa khắp cơ thể, xua tan đi mọi mệt mỏi, khác biệt hoàn toàn với sự uể oải thường trực trước đây.
"Đây... chính là hiệu quả của việc tu tiên?"
Phương Vân Tiêu khẽ thì thầm, cảm nhận sự khác biệt rõ rệt trong cơ thể. Cậu khẽ cử động các ngón tay, cảm nhận một dòng chảy ấm áp, khác lạ đang luân chuyển bên dưới lớp da. So với sự nặng nề, trì trệ trước đây, cơ thể cậu giờ đây nhẹ nhàng như một chiếc lá, sẵn sàng cho mọi vận động.
Sau khi cẩn thận kiểm tra từng tấc da thớ thịt, cảm nhận sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể, Phương Vân Tiêu đứng dậy, nhanh chóng thu dọn hành lý đơn giản của mình. Chiếc ba lô cũ kỹ giờ đây có vẻ nhẹ hơn hẳn, như thể gánh nặng vô hình nào đó đã được trút bỏ.
"Mình cần phải quay lại di tích," cậu tự nhủ, ánh mắt nhìn về phía chân núi. "Nơi đó vẫn còn vô vàn bí ẩn đang chờ đợi mình khám phá, và có lẽ, những manh mối đầu tiên về con đường tu luyện."
Tiếng gầm rống giận dữ xé tan sự tĩnh lặng của khu rừng hoang vu. Một bóng đen khổng lồ sượt qua những tán cây cổ thụ, mang theo một cơn gió mạnh mẽ, làm rung rinh cả những cành cây cao vút.
"Gấu Hắc Sơn!" Phương Vân Tiêu khẽ kêu lên, nhận ra loài thú dữ nguy hiểm. Một con quái vật cao gần ba mét, bộ lông đen dày như áo giáp, đôi mắt đỏ ngầu rực lửa sát khí, toát ra một sự hung tợn khiến bất kỳ sinh vật nào cũng phải run sợ. Phương Vân Tiêu không rõ vì sao loài thú dữ này lại xuất hiện gần khu vực di tích, nhưng thời gian không cho phép cậu suy nghĩ nhiều. Sự nguy hiểm hiện hữu ngay trước mắt.
Con gấu khổng lồ lao đến như một ngọn núi di động, móng vuốt sắc nhọn vung tới, xé toạc không khí, tạo ra những tiếng rít đáng sợ. "Vụt!" Phương Vân Tiêu linh hoạt nghiêng người, tránh thoát đòn tấn công nguy hiểm trong gang tấc Chân trụ vững vàng trên mặt đất, cậu dồn lực bật ngược về phía sau, giữ khoảng cách an toàn với kẻ địch. Cậu cảm nhận được sức ép kinh khủng từ mỗi bước chân của con gấu, mặt đất rung lên nhè nhẹ.
"Bây giờ... ta đã mạnh hơn bao nhiêu?" Phương Vân Tiêu thầm nghĩ, sẵn sàng đối mặt với thử thách đầu tiên sau khi hấp thụ tiên đạo. Đây là cơ hội để cậu kiểm chứng những thay đổi kỳ diệu đã diễn ra trong cơ thể.
Trong tay cậu không có vũ khí, chỉ có một cơ thể vừa trải qua tẩy tủy luyện cốt. Đây là cơ hội tốt nhất để cậu kiểm chứng sức mạnh mới của mình. Cậu hít sâu một hơi, tập trung cảm nhận dòng linh khí đang âm ỉ chảy trong cơ thể, cố gắng khơi gợi nó.
Lợi dụng thân pháp linh hoạt, cậu nhanh chóng né tránh từng đòn đánh của con gấu. Móng vuốt sắc bén của nó xé rách không khí, tạo ra những đường rạch vô hình. Nhưng với sự nhạy bén được tăng cường, Phương Vân Tiêu có thể cảm nhận được hướng tấn công của con gấu trước một khắc, giúp cậu di chuyển linh hoạt như một con sóc.
"Mình nhanh hơn trước rất nhiều," Phương Vân Tiêu nhận ra, một tia tự tin lóe lên trong mắt. Cậu không còn cảm thấy sự nặng nề, chậm chạp như trước đây. Cơ thể cậu như được giải phóng khỏi mọi ràng buộc.
Đột nhiên, cậu tận dụng một sơ hở khi con gấu vung tay quá trớn, lao lên tung một quyền thẳng vào sườn con gấu. "Bịch!" Một tiếng động trầm đục vang lên, xương cốt con gấu dường như cũng phải rùng mình. Lực đấm mạnh hơn cậu tưởng! Con gấu khựng lại một chút, lảo đảo lui về sau, một tiếng gầm khẽ đau đớn phát ra từ cổ họng nó.
"Thật sự hiệu quả!" Phương Vân Tiêu hưng phấn, tiếp tục lao vào giao chiến. Cậu không còn né tránh thụ động nữa, mà bắt đầu chủ động tấn công, tận dụng tốc độ và sự linh hoạt của mình.
Cuộc đấu diễn ra căng thẳng. Dù cơ thể cậu đã mạnh hơn trước, nhưng con gấu vẫn là một đối thủ đáng gờm với sức mạnh và sự hung hãn trời sinh. Sau một hồi giằng co, cậu lợi dụng địa hình, khéo léo dụ con gấu vào một góc hẹp giữa những tảng đá lớn, nơi sức mạnh vật lý của nó bị hạn chế. Rồi với một cú bật nhảy mạnh mẽ, cậu tung cú đá cuối cùng, dồn một chút linh khí cảm nhận được vào đôi chân, giáng thẳng vào một huyệt đạo hiểm yếu trên thân con gấu mà cậu mơ hồ cảm nhận được nhờ sự nhạy bén của thần thức.
"Rầm!" Con quái vật khổng lồ đổ gục xuống đất, tạo ra một tiếng động kinh hoàng, bụi đất tung mù mịt. Đôi mắt đỏ ngầu của nó dần mất đi sự hung dữ, thay vào đó là vẻ đờ đẫn.
Thở hổn hển, cậu nhìn xuống con gấu đã nằm bất động. "Trận chiến này khiến mình nhận ra vẫn chưa đủ mạnh," cậu tự nhủ, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo. "Nếu muốn sinh tồn trên con đường tu tiên, mình cần một vũ khí thích hợp! Sức mạnh thể chất thôi là chưa đủ."
Sau khi xử lý con gấu, cậu nhận ra bộ móng vuốt của nó vô cùng cứng rắn, đen bóng và sắc nhọn như những lưỡi dao găm. "Đây có thể là một nguyên liệu chế tạo vũ khí rất tốt," Phương Vân Tiêu suy nghĩ, cẩn thận dùng một hòn đá tách những chiếc móng vuốt ra khỏi bàn chân con gấu.
Cùng lúc đó, cậu còn tìm thấy một thứ khác—Thiết Tinh Thạch. Khối đá đen sẫm ẩn dưới lớp lông dày của con gấu tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo kỳ lạ. "Đây chẳng phải là loại quặng quý hiếm trong lời đồn sao?" cậu ngạc nhiên, và nhận thấy được một nguồn năng lượng kỳ lạ phát ra từ khối đá.
Cậu suy nghĩ một lát rồi quyết định: "Dùng bộ móng vuốt gấu và Thiết Tinh Thạch để rèn kiếm! Đây sẽ là bước khởi đầu cho con đường tu luyện của mình. Một vũ khí tốt sẽ giúp mình tự vệ.
Sau khi thu thập xong bộ móng vuốt gấu và khối Thiết Tinh Thạch, Phương Vân Tiêu nhanh chóng rời khỏi khu vực di tích. "Mình cần về nhà an toàn để nghỉ ngơi và lên kế hoạch," cậu nghĩ.
Sau khi nghỉ ngơi để hồi phục một lúc, cậu bắt đầu chuẩn bị đồ và đi tìm một thợ rèn.
Cậu cẩn thận kiểm tra lại hành lý. Trong tay cậu hiện tại có:
Bộ móng vuốt gấu: Cứng rắn và sắc bén, có thể dùng để chế tạo vũ khí.
Thiết Tinh Thạch: Loại quặng đặc biệt, có khả năng chịu lực và giữ được độ sắc bén cực cao sau khi rèn.
Một ít lương khô, đồ hộp và nước: Đủ để duy trì trong vài ngày tới.
"Phải rèn kiếm càng sớm càng tốt," Phương Vân Tiêu nhìn khối Thiết Tinh Thạch trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác háo hức khó tả. Cậu mường tượng về một thanh kiếm độc đáo, được rèn từ chính những vật liệu kỳ lạ này.
Thế nhưng, một vấn đề không nhỏ hiện ra trong tâm trí Phương Vân Tiêu. Trong thời đại khoa học công nghệ phát triển vượt bậc này, những nghề thủ công truyền thống như rèn kiếm gần như đã bị lãng quên. Hầu hết mọi người đều tin tưởng vào sức mạnh của máy móc và vũ khí công nghệ cao. Việc tìm được một thợ rèn có tay nghề, đặc biệt là người có khả năng rèn những vật liệu kỳ lạ như Thiết Tinh Thạch, chắc chắn sẽ không hề dễ dàng.
"Mình cần phải thu thập thông tin," Phương Vân Tiêu tự nhủ. Trước khi lên đường đến thị trấn được nhắc đến trong tấm bản đồ cũ, cậu quyết định ghé thăm một vài khu dân cư nhỏ gần đó để hỏi thăm tin tức. Cậu tìm đến những người lớn tuổi, những người có thể còn nhớ đến những nghề thủ công truyền thống.
Sau một ngày trời hỏi han, phần lớn những người cậu gặp đều lắc đầu ngao ngán. Nghề rèn giờ đây chỉ còn là ký ức xa vời, những lò rèn xưa kia đã đóng cửa hoặc chuyển đổi mục đích. Tuy nhiên, cuối cùng, tại một quán trà nhỏ ven đường, một ông lão râu tóc bạc phơ đã khẽ nhíu mày khi nghe Phương Vân Tiêu nhắc đến nghề rèn.
"Thợ rèn à... hình như ở một thị trấn, phía bên kia sông lớn, vẫn còn một lò rèn gia truyền," ông lão nhớ lại, giọng nói chậm rãi. "Nghe nói tay nghề của lão thợ rèn ở đó cũng khá lắm. Nhưng thời buổi này ít người tìm đến rèn vũ khí thủ công lắm con ạ."
Nghe được thông tin quý giá này, Phương Vân Tiêu không khỏi mừng rỡ. "Thị trấn Hàn Phong... đúng là hướng mình đang đi," cậu thầm nghĩ. "Có lẽ đó là hy vọng duy nhất của mình."
Sau khi nghỉ ngơi một chút để hồi phục, cậu bắt đầu hành trình rời khỏi khu rừng, hướng về phía thị trấn Hàn Phong. Bước chân cậu trở nên nhẹ nhàng hơn, không chỉ vì cơ thể đã được cải thiện mà còn vì đã có được một chút thông tin về nơi có thể giúp cậu thực hiện ý định rèn kiếm.
Những tia nắng chiều xuyên qua tán cây, chiếu rọi lên con đường mòn nhỏ dẫn về phía thị trấn. Cậu di chuyển với tốc độ ổn định, vừa đi vừa quan sát xung quanh. "Thần thức đúng là hữu dụng," cậu thầm nghĩ khi cảm nhận được những động tĩnh nhỏ nhất trong rừng, giúp cậu tránh được những nguy hiểm tiềm ẩn.
Sau vài giờ di chuyển liên tục, khi mặt trời bắt đầu lặn, Phương Vân Tiêu quyết định dừng chân nghỉ ngơi bên bờ một con suối nhỏ. Làn nước mát lạnh giúp cậu xua tan đi sự mệt mỏi. "Mình cần hồi phục sức lực cho ngày mai," cậu tự nhủ, tìm một chỗ bằng phẳng để nghỉ ngơi.
Khi ngồi xuống nghỉ ngơi, cậu bắt đầu suy nghĩ về trận chiến với con gấu lúc sáng. "Chỉ dựa vào cơ thể mạnh mẽ thì chưa đủ. Ta cần một vũ khí thích hợp," cậu kết luận, cảm nhận rõ ràng sự cần thiết của một công cụ hỗ trợ trong chiến đấu.
Nghĩ đến đây, ý chí rèn kiếm càng trở nên kiên định. "Nhất định phải có một thanh kiếm," cậu nhìn Thiết Tinh Thạch trong tay, lặng lẽ tự nhủ, ánh mắt ánh lên một niềm quyết tâm.
Đêm xuống, ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời, rải ánh sáng dịu nhẹ xuống khu rừng. Gió đêm thổi qua tán lá tạo thành những âm thanh xào xạc nhẹ nhàng.
Sau khi ăn một chút lương khô, cậu tựa lưng vào một tảng đá lớn, nhắm mắt dưỡng thần. "Mình cần phải luôn cảnh giác," cậu nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ không sâu, thần thức vẫn luôn dõi theo mọi động tĩnh xung quanh.
Cả đêm trôi qua trong yên bình.
Sáng hôm sau, cậu dậy sớm, tiếp tục lên đường. "Mục tiêu là thị trấn" cậu tự nhủ, bước chân nhanh nhẹn hơn hẳn. "Tìm thợ rèn và rèn kiếm!"
cùng Phương Vân Tiêu cũng nhìn thấy thấp thoáng những mái nhà của thị trấn ở phía xa. "Kia rồi!" cậu reo lên khẽ, một chút háo hức trào dâng.
Cậu đi dọc theo con đường chính, tìm kiếm lò rèn mà mình đã nghe nói đến. "Lò rèn... nằm ở đâu nhỉ?" cậu lẩm bẩm, ánh mắt quét qua những dãy nhà san sát.
Không lâu sau, một tòa nhà có mái lợp ngói đen cùng với khói bốc lên nghi ngút từ ống khói cao vút xuất hiện trong tầm mắt. "Chắc chắn là ở đó!" cậu nghĩ, bước chân nhanh hơn về phía tòa nhà.
Lò rèn. Đây chính là nơi cậu đang tìm kiếm!
Cậu bước vào trong, lập tức cảm nhận được hơi nóng hừng hực từ những lò nung đang cháy rực. Âm thanh búa đập vang lên liên tục, mạnh mẽ và dứt khoát.
"Xin chào," Phương Vân Tiêu lên tiếng, thu hút sự chú ý của người thợ rèn.
Một người đàn ông trung niên vạm vỡ với cánh tay rắn chắc cuồn cuộn gân guốc và làn da rám nắng đang dùng búa lớn đập mạnh lên một thanh thép đỏ rực đặt trên chiếc đe. Thấy có khách bước vào, ông ta dừng tay, nhấc chiếc búa nặng trịch đặt xuống, quệt mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay rồi hỏi:
"Muốn đặt vũ khí à?" Giọng ông trầm khàn, pha lẫn sự mệt nhọc sau những nhát búa liên tục.
Phương Vân Tiêu gật đầu, cẩn thận lấy Thiết Tinh Thạch đen nhánh và bộ móng vuốt gấu sắc nhọn ra khỏi ba lô, đặt chúng lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ trước mặt người thợ rèn. "Ta muốn dùng những thứ này để rèn một thanh kiếm."
Thợ rèn nhìn qua hai món vật liệu, ánh mắt ban đầu có chút thờ ơ chợt lóe lên một tia kinh ngạc và tò mò. Ông cầm khối Thiết Tinh Thạch lên, cẩn thận quan sát bề mặt sần sùi, dùng ngón tay chai sạn gõ nhẹ lên nó, lắng nghe âm thanh phát ra. Rồi ông lại cầm lấy một chiếc móng vuốt gấu, khẽ xuýt xoa trước độ cứng và sự sắc bén của nó. "Thiết Tinh Thạch? Móng vuốt của Hắc Sơn Hùng... Đây đều là những vật liệu không tầm thường."
Nghe vậy, Phương Vân Tiêu khẽ thở phào, có vẻ như mình đã tìm đúng người.
"Loại này rất khó rèn đấy," người thợ rèn nói, giọng trở nên nghiêm túc hơn. "Nếu không có lò nung đủ mạnh và kỹ thuật rèn đặc biệt, sẽ không thể nung chảy và tạo hình nó được. Ta cũng chưa từng thử rèn loại quặng này bao giờ."
Nghe vậy, Phương Vân Tiêu cau mày, một chút lo lắng hiện lên trên khuôn mặt. "Vậy có cách nào không?" cậu hỏi, hy vọng vẫn còn.
Thợ rèn suy nghĩ một lát, ánh mắt nhìn vào đống than củi chất cao trong góc xưởng, rồi lại nhìn Phương Vân Tiêu. "Ta có một loại than đặc biệt, được truyền lại từ đời tổ tiên. Nó có thể giúp lò nung đạt đến nhiệt độ cao hơn bình thường. Ta sẽ thử dùng nó. Nhưng việc rèn một thanh kiếm từ những vật liệu này sẽ tốn rất nhiều công sức và thời gian, ít nhất là ba ngày."
Ba ngày... Phương Vân Tiêu khẽ nhẩm tính. Đây không phải là một khoảng thời gian ngắn, nhưng để có được một vũ khí ưng ý, cậu sẵn sàng chờ đợi.
"Được, ta sẽ chờ," Phương Vân Tiêu kiên quyết nói, ánh mắt nhìn thẳng vào người thợ rèn. "Xin ông hãy giúp ta rèn một thanh kiếm tốt nhất có thể từ những vật liệu này. Ta tin vào tay nghề của ông."
(chương 2 kết thúc)
Đánh giá để tôi biết cảm nhận của bạn nhé