Trong lò rèn, nhiệt độ bùng lên mãnh liệt, khiến không khí trở nên vặn vẹo. Khối Thiết Tinh Thạch dần dần chuyển sang màu đỏ rực khi bị nung nóng đến cực hạn.
Phương Vân Tiêu đứng bên cạnh, đôi mắt chăm chú theo dõi từng bước của lão thợ rèn. Đây không chỉ là việc chế tạo một thanh kiếm, mà còn là bước đầu tiên trên con đường mạnh mẽ hơn của cậu.
"Đập mạnh xuống! Không cần nương tay!"
Lão thợ rèn vung chiếc búa lớn, từng nhát búa nặng nề giáng xuống khối quặng, mỗi lần đều tạo ra tia lửa bắn tung tóe.
"Thiết Tinh Thạch rất cứng, nhưng cũng có độ giòn nhất định. Nếu không xử lý đúng cách, nó có thể bị nứt vỡ."
Cậu không nói gì, chỉ tập trung vào từng nhát búa của lão. Qua nhiều giờ liền rèn đập, khối quặng bắt đầu định hình thành một thanh kiếm thô sơ.
Bộ móng vuốt gấu được nung đỏ rồi cán mỏng thành một lớp kim loại mỏng, sau đó lão Trương khéo léo rèn nó vào mép lưỡi kiếm.
"Bây giờ, chúng ta sẽ làm nguội thanh kiếm bằng dầu đặc biệt. Điều này giúp gia tăng độ cứng mà không làm mất đi độ dẻo."
Một tiếng "xèo" vang lên khi thanh kiếm nóng đỏ được nhúng vào thùng dầu. Hơi nước bốc lên, tạo thành một lớp sương mù mờ ảo trong lò rèn.
Sau ba ngày liên tục rèn giũa, thanh kiếm cuối cùng cũng hoàn thành.
Lưỡi kiếm dài khoảng một mét, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Phần mép được làm từ bộ móng vuốt gấu nên sắc bén vô cùng. Tay cầm bọc da chắc chắn, phù hợp với kích cỡ tay của cậu.
Phương Vân Tiêu cầm thanh kiếm trên tay, khẽ vung nhẹ một đường. Một luồng gió sắc bén xẹt qua, khiến không khí cũng như bị cắt rách.
Lão thợ rèn gật gù hài lòng.
"Kiếm đã xong, nhưng chỉ khi thực sự chiến đấu, ngươi mới biết nó mạnh đến mức nào."
Phương Vân Tiêu nắm chặt thanh kiếm, trong lòng tràn đầy mong chờ.
Rời khỏi lò rèn, cậu tìm đến một khu rừng vắng vẻ để thử nghiệm vũ khí mới.
Trước mặt cậu là một tảng đá lớn. Cậu hít sâu, rồi vung kiếm chém mạnh xuống.
"KENG!"
Một âm thanh chát chúa vang lên. Nhìn kỹ lại, cậu thấy trên tảng đá xuất hiện một vết cắt sâu vài centimet!
"Tốt lắm! Nhưng vẫn cần kiểm tra thêm."
Cậu tiếp tục thử nghiệm với các loại mục tiêu khác.
Một nhát chém ngang vào thân cây lớn—thân cây bị cắt sâu đến tận một phần ba đường kính.
Một cú chém dọc vào cành cây khô—cành cây bị chẻ ra một cách gọn gàng như dùng dao cắt giấy.
Thanh kiếm này rõ ràng là một vũ khí cực kỳ lợi hại.
Tuy nhiên, ngay khi cậu đang tập trung thử nghiệm, một luồng khí tức nguy hiểm đột ngột xuất hiện từ phía sau.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên.
Phương Vân Tiêu lập tức xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bụi rậm.
Từ trong bóng tối, một đôi mắt đỏ rực lóe lên.
Một con hắc lang khổng lồ bước ra, bộ lông đen tuyền như mực, cơ bắp săn chắc, móng vuốt sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Nó không vội tấn công, chỉ lặng lẽ quan sát, như một thợ săn đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Phương Vân Tiêu không hề hoảng sợ. Cậu điều chỉnh nhịp thở, nắm chặt thanh kiếm trong tay.
"Đúng lúc lắm, ta cần một đối thủ để kiểm tra sức mạnh của thanh kiếm này."
Hắc lang gầm lên một tiếng, rồi bất ngờ lao tới với tốc độ kinh hoàng!
Phương Vân Tiêu nhanh chóng lách người né tránh, đồng thời vung kiếm chém thẳng xuống.
"Xoẹt!"
Một vệt máu bắn ra, nhưng chỉ là một vết thương nhỏ trên vai con quái vật.
Hắc lang lập tức lùi lại, đôi mắt càng thêm hung hãn. Nó không tấn công ngay mà bắt đầu di chuyển vòng quanh cậu, chờ đợi sơ hở.
"Thông minh đấy."
Cậu không vội vàng. Cậu đứng yên tại chỗ, hơi cúi người xuống, chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
Chỉ trong chớp mắt, hắc lang lại lao lên, lần này nhanh hơn, mạnh hơn!
"Vụt!"
Móng vuốt của nó chém thẳng vào đầu cậu.
Phương Vân Tiêu nhún chân bật lùi về phía sau, đồng thời vung kiếm chém ngang.
"Keng!"
Lưỡi kiếm và móng vuốt va chạm nhau, tóe ra tia lửa!
Sức mạnh của hắc lang rất lớn, nhưng thanh kiếm này cũng không kém.
Cậu tận dụng đà bật lùi để điều chỉnh lại tư thế. Khi hắc lang chuẩn bị lao lên một lần nữa, cậu chủ động tấn công trước!
Một nhát chém thẳng xuống từ trên cao!
"Vụt!"
Lần này, lưỡi kiếm sắc bén cắt trúng chân trước của hắc lang, máu bắn tung tóe!
Hắc lang rú lên đau đớn, lảo đảo lùi lại.
Không bỏ lỡ cơ hội, Phương Vân Tiêu lập tức lao lên, dồn toàn bộ sức mạnh vào nhát chém cuối cùng!
"Phập!"
Lưỡi kiếm xuyên qua cổ hắc lang.
Con quái vật rên rỉ một tiếng, rồi ngã xuống đất, co giật vài lần trước khi hoàn toàn bất động.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Phương Vân Tiêu thở ra một hơi dài, nhìn thanh kiếm dính đầy máu trong tay.
"Một thanh kiếm tốt. Một trận chiến thực thụ."
Từ nay, cậu đã có một thanh vũ khí mạnh mẽ, đồng hành cùng cậu trên con đường tu tiên đầy gian nan phía trước!
Sau khi đánh bại hắc lang và kiểm chứng sức mạnh của thanh kiếm mới, Phương Vân Tiêu quay trở lại nơi ở tạm thời. Cuộc chiến tuy không quá gian nan nhưng cũng giúp cậu nhận ra nhiều điều. Thanh kiếm tuy sắc bén, nhưng bản thân cậu vẫn chỉ là một người mới trong chiến đấu. Cậu có sức mạnh, có tốc độ, nhưng lại thiếu đi kỹ năng chiến đấu bài bản.
Nhìn thanh kiếm trên tay, cậu thầm nghĩ:
"Kiếm có mạnh đến đâu, nếu không biết cách sử dụng, thì cũng chỉ là một khối sắt vô dụng mà thôi."
Chợt nhớ đến quyển sách cổ cậu tìm thấy trong khu di tích, cậu liền lấy ra xem xét. Quyển sách này được đặt trong một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bìa sách màu đen sẫm, trên đó có khắc ba chữ cổ: "Thiên Tâm Kiếm".
Cậu cau mày.
"Thiên Tâm Kiếm? Chẳng lẽ đây là một môn kiếm pháp cổ?"
Cậu cẩn thận lật trang đầu tiên. Dù đã có chút chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong, cậu vẫn không khỏi kinh ngạc.
Bí mật của "Thiên Tâm Kiếm"
Quyển sách này không chỉ đơn thuần là một bộ kiếm pháp, mà còn ghi chép lại một phần lịch sử của những kiếm khách tu tiên xa xưa. Theo đó, "Thiên Tâm Kiếm" không phải chỉ là một kiếm pháp bình thường, mà còn là một hệ thống rèn luyện kiếm đạo hoàn chỉnh. Nó không dựa vào chiêu thức hoa mỹ, mà tập trung vào việc cảm nhận "tâm kiếm", tức là sự kết hợp giữa tâm hồn, ý chí và lưỡi kiếm trong tay.
Một câu trong sách khiến cậu đặc biệt chú ý:
"Kiếm giả, không chỉ mạnh ở chiêu thức, mà mạnh ở tâm. Kiếm xuất phát từ tâm, tâm tĩnh thì kiếm sắc, tâm loạn thì kiếm mù."
Cậu ngẫm nghĩ. Đây là điều mà cậu chưa từng nghĩ đến trước đây.
Trong suốt thời gian qua, cậu chỉ tập trung vào rèn luyện sức mạnh cơ thể và khả năng chiến đấu, nhưng lại chưa từng suy xét đến việc rèn luyện tinh thần và tâm trí. Cậu chợt nhớ lại lúc giao chiến với hắc lang. Khi cậu hoảng loạn, những đường kiếm đều trở nên rối loạn và kém hiệu quả. Nhưng khi cậu bình tĩnh lại, từng nhát kiếm đều mang theo sát khí và chuẩn xác hơn.
Cậu tiếp tục đọc sâu hơn.
"Thiên Tâm Kiếm không có chiêu thức cố định, mà dựa vào tâm ý để tạo ra chiêu thức. Mỗi người học kiếm, mỗi thanh kiếm trong tay, đều có một con đường riêng."
Điều này làm cậu càng thêm hứng thú.
Nếu đúng như những gì sách ghi chép, thì "Thiên Tâm Kiếm" không phải một bộ kiếm pháp cố định, mà là một phương pháp giúp kiếm giả khai phá con đường riêng của mình.
Thử nghiệm Thiên Tâm Kiếm
Cậu đứng dậy, cầm kiếm lên.
Nhắm mắt lại, cậu cố gắng cảm nhận thanh kiếm trong tay.
Trước đây, cậu sử dụng kiếm như một công cụ chiến đấu đơn thuần. Nhưng lúc này, cậu thử đặt tâm trí mình hòa làm một với thanh kiếm.
Gió thổi nhẹ qua rừng cây.
Từng âm thanh xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn trong tai cậu.
Cậu vung kiếm một nhát.
Lưỡi kiếm rạch gió, nhưng lại có chút không ổn. Cậu mở mắt, nhìn đường kiếm vừa chém ra, nhận thấy nó vẫn còn thô ráp, chưa có sự liền mạch.
"Không thể nóng vội."
Cậu nhắm mắt lại một lần nữa, hít một hơi thật sâu.
Lần này, cậu không nghĩ đến việc phải vung kiếm mạnh hay nhanh, mà chỉ đơn giản là để nó tự nhiên chảy theo dòng suy nghĩ của mình.
"Vù!"
Kiếm vung ra một cách nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm giác sắc bén hơn hẳn trước đó.
Mặc dù chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, nhưng cậu cảm nhận được một điều—"Thiên Tâm Kiếm" không phải là việc cố gắng vung kiếm theo khuôn khổ, mà là làm sao để hòa nhập kiếm vào tâm mình.
Cậu tiếp tục thử nghiệm.
Từng đường kiếm dần trở nên mượt mà hơn. Cậu không còn đơn thuần chém xuống, mà bắt đầu cảm nhận được dòng chảy của kiếm trong tay.
Một ý niệm lóe lên trong đầu cậu.
"Nếu như thanh kiếm có thể trở thành một phần của bản thân, vậy thì, nó có thể di chuyển theo suy nghĩ của mình hay không?"
Cậu vận dụng thần thức, thử cảm nhận thanh kiếm.
Bất ngờ thay, cậu cảm thấy một luồng kết nối yếu ớt giữa ý chí của mình và thanh kiếm trong tay.
Chẳng lẽ… đây chính là tinh túy của "Thiên Tâm Kiếm"?
Sau một thời gian thử nghiệm, Phương Vân Tiêu thu kiếm lại, ngồi xuống thở dốc.
"Quả nhiên, kiếm không phải chỉ đơn thuần là một vũ khí, mà nó là sự kéo dài của chính bản thân mình."
Cậu nhìn quyển sách trong tay, ánh mắt lộ vẻ kiên định.
Tuy mới chỉ chạm đến bề mặt của "Thiên Tâm Kiếm", nhưng cậu tin rằng đây chính là con đường phù hợp với mình.
(chương 3 kết thúc)
Thấy lỗi sai ở đâu thì giúp tôi góp ý nhá
Và nhá đánh giá để tôi biết cảm nhận của bạn nhé.